Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 352: Anh ta là thằng ngốc (1)




Áo sơ mi ném ở phòng khách, quần cởi ra đã một phát bay luôn lên nóc tủ, Thang Đại Hải mặc dù bị Khổng Nhược Khuê gọi là "Bàn Đại Hải", kỳ thực hắn không béo chút nào, chiều cao hơn 1 mét 9, lại tập võ, làn da rám nắng, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, giống như chiến binh từng trải sa trường, cực kỳ có sức hút, không giống vẻ thư sinh gầy gò của Trần Thuật
Vóc dáng của Thang Đại Hải, đối với các cô gái mà nói, càng đem lại cảm giác an toàn
Mở nắm chai rượu Tây trên bàn, chẳng cần cốc, hắn cứ thế tu một ngụm dài, sau đó quệt miệng nằm vật ra giường
Lòng cứ lẩn quẩn những lời Trần Thuật nói cùng tin tức đọc được trên đường về, nước Pháp hiện bất ổn như thế, lỡ chẳng may Vũ Khiết gặp nguy hiểm thì sao
Cô ấy xinh đẹp như thế, chẳng may cô ấy bị tên tóc vàng mắt xanh nhìn trúng, đeo bám theo đuổi thì sao
Hiện giờ đang lúc cô ấy bị tổn thương, cô đơn tịch mịch, là thời khắc dễ bị xiêu lòng nhất,
Lẩm bẩm chửi Trần Thuật một câu, úp gối lên mặt, trằn trọc mãi không ngủ được, đến khi thiếp đi thì gặp ác mộng, mơ thấy, Tạ Vũ Khiết uống rượu say, được nam nhân anh tuấn dìu vào khách sạn xa hoa, cùng ngã xuống giường ..
Cả đêm tỉnh lại mấy lần, đến gần sáng mệt mỏi thiếp đi chưa bao lâu thì có tiếng chuông điện thoại
Thang Đại Hải lơ mơ làng màng, còn tưởng là chuông báo thứ, nên vươn tay ra mò mẫm, ấn nút im lặng
Tiếng chuông kêu mãi
“ Mẹ nó.” Thang Đại Hải nổi cáu chửi một câu bật dậy, cầm điện thoại, chưa xem là ai gọi tới đã quát: ” Ai đấy, sáng sớm ngày ra đã gọi gọi cái gì?”
“ Tổng giám đốc Thang làm sao mà nóng nảy thế?” Trong điện thoại truyền ra giọng trào phúng:
“ Chủ tịch Từ?” Thang Đại Hải ngạc nhiên vì nhận ra giọng Từ Vĩnh Uy:
“ Tổng giám đốc Thang tai thật tốt, sáng sớm không dám quấy rầy lâu, nếu bên anh đã chuẩn bị xong thì hôm nay có thể tới chỗ tôi ký kết.”
“ Ký kết à?” Thang Đại Hải day huyệt thái dương, trong tay là chai rượu chả biết uống hết lúc nào, đầu óc quay vòng vòng, hời hợt nói: ” Bên tôi có đội ngũ chuyên nghiệp, làm lúc nào cũng được.”
“ Vậy ba giờ chiều nay không có vấn đề gì chứ?”
“ Không sao.”
Thang Đại Hải cúp điện thoại rồi, mất một lúc mới nhớ ra là vừa xong nói ký kết cái gì, nhất thời mừng rỡ nhảy bật dậy, gồng tay hú lên: ” Hảo !”
Bất kể thế nào thì lần này hắn độc lập hoàn thành một giao dịch, còn là phương án thu mua lớn như thế ..
Đương nhiên, đội ngũ tài vụ, pháp luật của tập đoàn Phúc Tinh cũng giúp ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một chút
Sáng nghiệp vật vả, sáng nghiệp khổ như chó, thế nên người ta gọi là chó sáng nghiệp mà, nhưng mình hi sinh đã có kết quả rồi
Thang Đại Hải lập tức gọi điện chia vui với Trần Thuật, hà hà, tên này nhất định sẽ nhảy cẫng lên: ” Trần Thuật, cho cậu biết một việc.”
“ Biết rồi.” Trần Thuật nói luôn: ” Từ Vĩnh Uy gọi điện cho anh rồi hả?”
Nụ cười của Thang Đại Hải đông cứng: ” Hắn gọi điện cho cậu à?”
“ Không.”
“ Thế sao cậu biết?”
“ Đoán thôi.” Trần Thuật đang ăn quẩy với sữa đậu, mở loa ngoài nói chuyện với Thang Đại Hải: ” Chúng ta làm bạn với nhau bao năm rồi, đã bao giờ anh gọi điện cho tôi trước 10 giờ chưa
Gần đây chuyện gì khẩn yếu nhất, khỏi đoán cũng ra rồi.”
Thang Đại Hải nhớ lại, đúng là thế thật, trước kia hắn bị Trần Thuật gọi là dân thất nghiệp, vì làm chủ trì tiết mục, nên cuộc sống đảo lộn ngày đêm, thêm vào hắn là khách quen của các quán bar, nên khi người ta thức dậy đi làm thì hắn đi ngủ
Thật mất hứng, tên đó đoán được rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Không giật mình à?”
“ Có gì mà giật mình, tôi tin anh xử đẹp được hắn mà.” Trần Thuật cổ vũ:
“ Đương nhiên rồi.” Thang Đại Hải lấy lại được tinh thần: ” Hèm, gần đây tôi không khỏe lắm, muốn nghỉ vài ngày đi khám bệnh, phía công ty, cậu chú ý hộ tôi.”
Trần Thuật cố nhịn cười: ” Có phải là bệnh tim không, đau lắm phải không
Vấn đề này nghiêm trọng lắm, bác sĩ trong nước không chữa được đâu, sang Pháp đi ...
Cần tôi tiến cử bác sĩ cho không
Chị Tiểu Ngu sống ở đó vài năm, quen biết nhiều …”
“ Tuyệt giao.” Thang Đại Hải hét lên vào điện thoại rồi cúp máy:
Sao trên đời có kẻ đáng ghét như thế chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Belletan mà một trong số hành lang triển lãm tranh đỉnh cấp ở nước Pháp do Adolph sáng lập, ông ta là một người rất giỏi khai quật nghệ sĩ trẻ, đồng thời nâng đỡ họ, cho tới nay đã đưa ra lượng lớn họa sĩ có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới
Tạ Vũ Khiết nhận được lời mời của Adolph, chứng tỏ thực lực hội họa của cô
Lần này tới Pháp, Tạ Vũ Khiết mang theo hai tác phẩm, một là Phá Kính đã sáng tác ba năm trước, một là Lâu Nghĩ mới vẽ gần đây
Hai bức tranh trưng bày ở triển lãm có được phản hồi rất tốt, được chính Adolph mua lại để sưu tầm
Nữ họa sĩ tiên phong tới từ phương Đông được rất nhiều người tán thưởng
Có cả danh lẫn lợi, Tạ Vũ Khiết lại chẳng mấy vui vẻ
Cô vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đó không lan tỏa ra được khuôn mặt, lòng có sự u uất, không thoát ra được, càng không nuốt trôi được
Tên Thang Đại Hải đáng chết đó
Khi không tham gia phỏng vấn hoặc xã giao, Tạ Vũ Khiết sẽ một mình tới bên bờ sông Seine tản bộ, nước biếc, nắng vàng, dừng lại ở quán cà phê đậm hơi thở nghệ thuật, gọi một bình cà phê ngắm người qua lại, hoặc mặc vày dài đẹp đẽ, ngồi trên cầu dài, ngắm tịch dương cho vơi bớt nỗi buồn
Là một họa sĩ, thứ quan trọng nhất là đôi chân đem theo cặp mắt đi khắp nơi, nhìn thế giới, nhìn cuộc sống muôn màu muôn vẻ
“ Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi cô đang đợi ai sao?” Một giọng nói trầm đầy sức hút vang lên bên tai:
Tạ Vũ Khiết từ trong trạng thái hốt hoảng tỉnh lại, nhìn thấy một nam nhân tóc vàng với nụ cười ôn nhu đang nhìn mình, vội đứng dậy đón: ” Anh Adolph, sao lại tới đây?”
Người này chính là cháu trai của nghệ thuật gia Adolph, Tiểu Adolph thuộc trường phái ấn tượng, cũng là họa sĩ tham gia triển lãm lần này
Hai người gặp nhau ở bữa liên hoan, sau đó còn được an bài cùng tham gia phỏng vấn
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, kỵ sĩ phương Tây và công chúa phương Đông, lập tức thu hút được không ít ánh mắt, thành một trong số đề tài bàn tán của cuộc triển lãm này
Người Pháp thích câu chuyện lãng mạn, giả sử bức tranh đẹp lại còn có câu chuyện ái tình mỹ hảo đằng sau, vậy thì tăng giá trị không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.