Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 353: Anh ta là thằng ngốc (2)




“ Người phương Đông hay nói tới từ duyên phận, không biết có thể dùng vào trường hợp này không?” Adolph biết Tạ Vũ Khiết sống ở Paris nhiều năm, tiếng Pháp rất thuần thục, hai người giao lưu không thành vấn đề:
“ Vì sao anh lại hỏi thế?” Tạ Vũ Khiết mỉm cười lịch sự:
“ Nếu như cô mời tôi ngồi xuống, tôi sẽ nói cho cô đáp án.” Adolph rất biết cách bắt chuyện: ” Như thế bình cà phê này tôi xin được mời, nếu cô thấy chưa đủ, xin được mời cả bữa tối hôm nay.”
Đối với chuyện thế này Tạ Vũ Khiết cũng gặp không ít, đừng nói là hai người họ quen biết, đôi khi một người hoàn toàn xa lạ đưa lời mời cũng không có gì bất ngờ: ” Anh Adolph, mời ngồi.”
Adolph vừa ngồi xuống thì phục vụ đã mang lên một cốc cà phê đen và hai chiếng bánh nướng cháy vàng, hắn mỉm cười cám ơn cô phục vụ, cười mê hồn giải thích: ” Đây là quán cà phê ngày nào tôi cũng tới, tôi không cần gọi, vì họ biết sở thích của tôi, nhiều năm nay chưa từng thay đổi.”
“Bên sông Seine có hơn trăm quán cà phê, nhưng cô lại tới đúng quán này, còn ngồi đúng chỗ tôi thường ngồi, vậy không phải duyên phận thì tôi không còn từ ngữ nào để hình dung nữa rồi.”
“ Tôi có hỏi bạn tôi, cô ấy nói quán này có bánh nướng rất ngon ...” Tạ Vũ Khiết hơi đỏ mặt, bị Tiểu Adolph nói thế, cứ như là cô chuyên môn tới quán cà phê này đợi hắn vậy: ” Kỳ thực tôi không sành cà phê lắm.”
“ Vậy người bạn kia cũng có sở thích giống tôi rồi.” Tiểu Adolph dùng giấy ăn bọc cái bánh đặt vào đĩa Tạ Vũ Khiết: ” Uống cà phê nhất định phải ăn bánh nướng này mới hợp, vừa thơm vừa xốp, lại không át vị cà phê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là một trong ba món ngon nhất thế giới với tôi.”
“ Cám ơn anh.” Tạ Vũ Khiết cầm bánh lên cắn thử một miếng nhỏ, mắt hơi sáng lên: ” Đúng vậy đấy, ăn miếng bánh, càng dậy vị cà phê.”
“ Tôi nói không sai phải không, thế nên tôi mới thường xuyên tới đây.” Tiểu Adolph rất giỏi giao tiếp, hắn cài sẵn đề tài tiếp tục câu chuyện, chỉ tiếc Tạ Vũ Khiết lại không hỏi, đành nói: ” Cô không muốn biết hai món còn lại là gì không?”
Thực sự là nam nhân rất có sức hấp dẫn, nếu là trước kia cô không ngại cuộc gặp gỡ tình cờ thế này, giờ tâm trạng không tốt, vì phép lịch sự, vẫn hỏi: ” Là gì thế?”
“ Bí mật!” Tiểu Adolph đặt tay lên môi xuỵt khẽ một cái: ” Nếu cô nhận lời mời ăn tôi của tôi, tôi sẽ tiết lộ.”
“ Ừm ...
Tối tôi có hẹn với bạn rồi.”
“ Kiếm cớ.” Đôi mắt kinh nghiệm của Tiểu Adolph dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang của cô: ” Cô không có hẹn đúng không?”
Nếu ở trong nước, nói như vậy là từ chối rồi, nhưng đối với người Pháp nhiệt tình mà nói, phương thức xử lý của họ, luôn khiến người phương đông phải lúng túng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Vũ Khiết.” Không ngờ Adolph lại chuyển sang dùng tiếng Trung gọi tên cô: ” Vũ Khiết ..
Bạn cô chắc đều gọi cô như thế phải không?”
“ Đúng rồi, họ gọi tôi như thế.” Tạ Vũ Khiết hơi ngạc nhiên, bất kể người Trung Quốc nói tiếng Pháp, hay người Pháp nói tiếng Trung đều rất khó, lúc cô mới sang đây, mất hơn một năm trời mời quen được với ngôn ngữ của người Pháp:
“ Theo như tôi biết, cô chưa có người yêu đúng không?” Tiểu Adolph đi thẳng vào chủ đề:
“ Anh Adolph ...”
“ Tôi rất hứng thú với văn hóa phương đông, cũng đầy thiện cảm với cô gái nơi đó
Tôi thích mái tóc đen suôn mềm của cô, thích đôi mắt đen láy của cô, thích lúc cô mặc sườn xám, đó là trang phục gợi cảm nhất tôi từng thấy ...”
Trong buổi khai trương triển lãm, Tạ Vũ Khiết mặc bộ sườn xám màu trắng ánh trăng, khi cô xuất hiện, ánh đèn flash chớp liên hồi
Nghệ thuật tương thông, Tạ Vũ Khiết bị thu hút bởi nghệ thuật Châu Âu, người Châu Âu cũng bị cảm nhiễm bởi văn hóa Trung Hoa
“ Quan trọng nhất, tôi thích tác phẩm của cô, tôi có thể nhìn ra được sự cô độc bên phong Phá Kính, cũng thấy được sự thiện lương ở bên trong bức Lâu Nghĩ ..
Vì thế tôi nhờ chú tôi mua tác phẩm của cô.”
“ Cái gì?” Tạ Vũ Khiết vừa có cảm giác gặp tri âm thì ngạc nhiên: ” Anh nhờ ngài Adolph mua tác phẩm của tôi à?”
“ Đương nhiên là chú tôi cũng rất thích tác phẩm của cô, nếu không đã không đồng ý kiến nghị của tôi.” Tiểu Adolph hào phóng nói: ” Tôi chỉ có quyền kiến nghị nho nhỏ, không có quyền quyết định, nếu triển lãm tranh là của tôi, tôi đã mua toàn bộ tác phẩm của cô.”
“ Anh Adolph, cảm ơn anh đã yêu thích tác phẩm của tôi
Gặp được một người thấu hiểu được tác phẩm của mình, thực sự là điều may mắn
Anh là nam nhân rất có sức hút, rất động lòng các cô gái.” Tạ Vũ Khiết nói rất chậm, mỗi lời đều đã cân nhắc cẩn thận: ” Nhưng tôi phải từ chối ý tốt của anh thôi.”
Nói tới đó cô mở ví, lấy từ ngăn kín trong cùng lấy ra chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út: ” Tôi đã đính hôn rồi.”
Tiểu Adolph thoáng thất vọng: ” Anh ấy nhất định là chàng trai rất ưu tú rồi.”
“ Không, anh ta là thằng ngốc.” Tạ Vũ Khiết bật cười, nụ cười thực sự trong mấy ngày qua:
Tình yêu là thứ có thể khiến thiên tài thông tuệ nhất thế giới không tìm ra lý do giải thích hợp lý, bao năm qua Tạ Vũ Khiết được không ít chàng trai ưu tú theo đuổi, cho dù có vài người từng khiến cô rung động, song cô xúc cảm đó qua rất nhanh, cô chỉ chìm đắm trong thế giới hội họa của mình
Vậy mà không hiểu vì sao một tên khốn kiếp không tiếc lời mỉa mai chế nhạo cô, lại khiến cô không quên được
Thang Đại Hải
Cô ghét cái tên này
Tiểu Adolph đi rồi, hắn tấn công rất mạnh bạo, song sau khi biết Tạ Vũ Khiết đính hôn, rút lui một cách phong độ
Tạ Vũ Khiết lại tiếp tục một mình đi dạo không mục đích bên sông, cũng không cần để ý thời gian
Cô thích loại cách sinh hoạt tự do phóng khoáng này
Đột nhiên sau lưng bị người ta đẩy mạnh, sau đó nửa bên mặt của cô bị ấn vào bức tường lạnh ngát
“ Đưa ví ra đây, kêu lên tao giết.” Sau lưng có người dùng tiếng Anh uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.