Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 355: Tất cả là tại Trần Thuật




Paris, khách sạn Crillon
Nơi này cách Nhà hát Opéra Garnier và Viện bảo tàng Le Louvre chỉ mấy trăm mét, một trong mười khách sạn đắt nhất Paris
Tạ Vũ Khiết thích xem opera, thích tới viện bảo tàng, cho nên bảo trợ lý đặt phòng ở nơi này
Trên ban công hình cánh cung rộng rãi có thể ngắn nhìn đường phố, Thang Đại Hải pha hồng trà tự mình đưa Tạ Vũ Khiết: ” Uống ít trà nóng đi.”
Hôm nay Paris trời quang mây nắng ấm, cho dù tới tối nhiệt độ giảm đi nhiều, vẫn ở mức dễ chịu
Chỉ là gặp phải vụ cướp, Tạ Vũ Khiết chưa hết sợ, cô đã sống ở Paris nhiều năm chưa bao giờ gặp chuyện như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đương nhiên loại chuyện này cả đời gặp một lần cũng là quá nhiều, ai có thể thường xuyên gặp được chứ
Tạ Vũ Khiết cầm chén trà uống ngụm trà pha đường, nước ấm ngòn ngọt lan tỏa toàn thân, người vì thế không còn run nữa
Thang Đại Hải kéo ghế ngồi xuống đối diện Tạ Vũ Khiết, nhìn khuôn mặt vẫn còn nhợ nhạt, ánh mắt tản mác, đôi vai nhỏ thi thưởng run khe khẽ, làm tim hắn cứ như bị bàn tay vô hình bóp mạnh: ” Không sao nữa rồi, tên đó đã bị một bài học đích đáng, cảnh sát cũng không tha cho hắn, thế nào cũng phải ngồi trong nhà giam khá lâu mới ra được.”
Tạ Vũ Khiết chỉ khẽ "ừm" một tiếng, không nói gì thêm
“ Có đói không
Ăn chút gì nhé?” Thang Đại Hải quan tâm hỏi
“ Không đói, tôi không muốn ăn gì.” Tạ Vũ Khiết hai mắt thất thần, ngồi một lúc mới nhớ ra một chuyện quan trọng: ” Sao anh lại ở đây?”
“ À, có chút nghiệp vụ phát triển ở bên này, nên bay qua một chuyến.” Thang Đại Hải rót chén trà, ánh mắt đảo sang chỗ khác:
Tạ Vũ Khiết hỏi: ” Nghiệp vụ gì?”
“ Nhà tôi bán đồ ăn ngon, trẻ con bên Pháp cũng thích, giờ đang trao đổi với công ty Carrefour của Pháp, để gia nhập thị trường ..” Xem ra Thang Đại Hải kiếm sẵn cớ rồi:
“ Vì nghiệp vụ mà đúng lúc này lại ở Paris, lại đúng lúc cứu tôi?” Tạ Vũ Khiết đặt cốc trà xuống: ” Anh nghĩ tôi ngốc phải không?”
Lúc này tâm trạng Tạ Vũ Khiết mẫn cảm, Thang Đại Hải ú ớ một lúc nói: ” Tôi, tôi ..
Tôi, sang đây vì cô.”
“ ...” Tạ Vũ Khiết nhất thời không biết nói gì:
Không khí trong phòng rất thiếu tự nhiên
“ Tất, tất cả là tại Trần Thuật.” Thang Đại Hải cũng lúng túng, làm ra vẻ nổi giận: ” Cô không nói gì đã chạy sang Pháp ..
Trần Thuật hỏi tôi quan hệ chúng ta thế nào, nghe nói cô sang Pháp, cậu ta nói ở bên này tình hình nhiễu loạn, nói cái gì mà khủng bố, giết người các thứ.”
“Tôi nghe xong lên mạng tìm hiểu thông tin, thấy bên này đúng là rất loạn, trị an không tốt, tôi, tôi lo cô một mình gặp chuyện không hay, càng lo bọn tóc vàng có ý đồ không tốt, quyến rũ cô.”
Nghe hắn vụng về ấp úng nói ra, khóe miệng Tạ Vũ Khiết hơi giật lên, không ngờ cả hai điều đều bị cái mồm quạ của Trần Thuật nói đúng, không biết nên cám ơn hay là nên chửi y nữa
“ Tôi sang Paris, nhưng không biết cô ở đâu, lên mạng tìm kiếm tin các cuộc triển lãm tranh đang diễn ra ở Paris, không ngờ phát hiện rất nhiều tin về cô và tên tóc vàng kia ..” Đã nói ra rồi, Thang Đại Hải nói hết luôn: ” Thế là tôi ngồi ở quán cà phê đối diện triển lãm ….”
“ Anh tới bao lâu rồi?”
“ Ba ngày.”
Tạ Vũ Khiết nhíu mày: ” Tới những ba ngày rồi vì sao không tới tìm tôi?”
“ Vì tôi không dám.” Thang Đại Hải hơi do dự, cuối cùng vẫn nói thật, đã mặt dày sang đây rồi, còn giấu giếm gì nữa: ” Tôi biết, cô giận tôi, không muốn nhìn thấy tôi ..
Tôi cũng phải nghĩ cách làm cô nguôi giận rồi mới xuất hiện, đúng không
Nếu không lỗ mãng tới trước mặt cô, tôi sợ khiến cô càng giận ...”
“ Cách làm tôi nguôi giận à?” Mắt Tạ Vũ Khiết đột nhiên sắc như dao: ” Tên cướp đó không phải là do anh tìm chứ?”
“ Không phải, không phải.” Thang Đại Hải hết hồn làm trà sảnh ra tanh, luống cuống bỏ xuống nói: ” Tôi không phải Trần Thuật, sao làm chuyện thất đức như thế?”
Phụt
Tạ Vũ Khiết cuối cùng không nhịn được cười, sợ hãi nãy giờ cũng vơi đi nhiều: ” Anh bôi bác bạn tốt của mình như vậy, không sợ anh ấy giận à?”
“ Thế đã là gì, chẳng biết cậu ta nói gì về chúng ta trước mặt Khổng Khuê kìa.” Thang Đại Hải thầm thở phào, nhìn Tạ Vũ Khiết cười, thấy cô thả lỏng được rồi, lòng hắn cũng tràn ngập niềm vui:
Hi sinh Trần Thuật một chút có là gì
Chỉ là hắn không nhận ra bản thân thay đổi, vì một cô gái mà ăn không ngon ngủ không yên, tâm tình cúng biến hóa theo tâm trạng của cô gái đó
Đây là cô gái thứ hai làm được điều này
“ Trần Thuật không xấu như thế đâu.” Tạ Vũ Khiết bênh vực:
“ Cậu ta không xấu sao lừa được Khổng Khuê, Khổng Khuê thông minh như vậy, nam nhân bình thường không phải là đối thủ của cô ấy.”
“ Chính vì cả Khổng Khuê cũng thích anh ấy, cho nên anh ấy không phải người xấu, cô ấy có kiểu nam nhân nào chưa từng gặp qua, lại để bị một nam nhân xấu lừa à?”
“ Không phải có câu, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu à
Nhỡ bạn thân của cô thích kiểu trai hư thì sao?”
“ Hừm, câu đó nhất định do đám nam nhân xấu nói ra mà thôi.”
Đôi oan gia lại bắt đầu cãi vã như mọi khi, thế rồi mỗi người quay đầu một phía, vẫn chưa ai chịu ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt nhìn ra ngoài đường, thấy phố xá đã lên đèn, người đi đường chỉ đông hơn chứ không giảm, Tạ Vũ Khiết nhớ ra: ” Anh ở đâu?”
“ Tôi muốn ở lại bảo vệ cô.” Thang Đại Hải trầm giọng nói: ” Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta đính hôn rồi, đừng để ý tiểu tiết, an toàn mới là hàng đầu.”
Tạ Vũ Khiết mặt đỏ bừng: ” Tôi không phải đám bạn gái của anh, cút ra ngoài.”
“ Cô tất nhiên không phải ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Được, được, tôi đi.” Thang Đại Hải thấy Tạ Vũ Khiết cầm cốc trà lên, không dám nhiều lời nữa, vội vàng chạy ra ngoài, đứng ở hành lang lấy chìa khóa mở cửa:
Không ngờ hắn ở ngay đối diện phòng Tạ Vũ Khiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.