“ Cho dù tôi có hô nghỉ, cô ấy cũng không chịu.” Quách Kiến Tương tay cầm điếu xì gà hút một nửa đi tới, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn: ” Quay phim với Khổng Khuê đúng là hạnh phúc trong đau khổ, đời thủa nào đạo diễn muốn nghỉ, diễn viên lại không chịu nghỉ.”
“ Đúng thế, tinh thần chuyên nghiệp của Khuê tỷ thật đáng khâm phục.” Đàm Kiến Phong cũng nghe danh Khổng Nhược Khuê từ lâu, song phải tới khi cộng sự cùng cô mới thực sự bị cô chinh phục: ” Lần này hợp tác với Khuê tỷ làm tôi học được không ít kinh nghiệm, phim tiếp theo, Khuê tỷ gọi một tiếng, tôi sẽ tới ngay.”
Quách Kiến Tương thấy Đàm Kiến Phong khiêm tốn như thế thì ngạc nhiên lắm, ông ta cũng từng hợp tác với Đàm Kiến Phong rồi, cho nên lần này tin tưởng giao vai diễn cho hắn
Phải biết mới trên hai mươi hắn đã được gọi là Tiểu thiên vương, tuổi trẻ có thành tựu lớn, muốn hắn không kiêu ngạo cũng khó
Trước đó vấn đề ông ta lo nhất là mâu thuẫn nội bộ giữa nam nữ chính, vì Khổng Nhược Khuê cũng nổi danh là cô gái rất cá tính, nếu Đàm Kiến Phong mà lên mặt minh tinh, chắc chắn cô chẳng nể nang gì, đến Bạch Khởi Nguyên còn chẳng nể mặt, huống hồ là người khác
Nhưng không ngờ Đàm Kiến Phong trước mặt Khổng Nhược Khuê giữ thân phận "vãn bối", trong quá trình quay phim cũng rất chiếu cố Khổng Nhược Khuê
Cho dù Đàm Kiến Phong bất kể là thực lực hay danh tiếng đều không bằng Khổng Nhược Khuê cũng không cần hạ thấp bản thân như thế, chẳng phải tự coi mình là tiểu đệ của Khổng Nhược Khuê à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy mà hắn làm thế thật, nói trước mặt mọi người, không phải có tình cảm với cô ấy chứ
Nếu đúng là thế cũng hết sức bình thường
Khổng Nhược Khuê không nghĩ nhiều, còn sảng khoái lên mặt đại tỷ nhận lời: ” Được, cộng tác với Kiến Phong cậu cũng rất vui vẻ, sau này nếu có phim của đạo diễn Quách, chúng ta lại diễn chung.”
Điều kiện tuy gian khổ, nhưng không khí đoàn làm phim rất tốt, đó là có vị đại tỷ như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đàm Kiến Phong xoa tay: ” Vừa rồi nghe Tiểu Quách nói hôm nay trong thôn bắt được vài con cá lớn, trưa nay bảo họ dùng nồi sắt lớn nấu đậu hũ, mỗi người một bát, hình như Khuê tỷ thích ăn cá đúng không?”
Hai mắt Khổng Nhược Khuê tỏa sáng rực rỡ: ” Nghe đã ứa nước miếng rồi.”
“ Tôi thích Khuê tỷ ở điểm này.” Đàm Kiến Phong cười thoải mái:
Fan của chị mà biết chị là cô nàng tham ăn, chắc chắn càng yêu thích chị.”
“ Họ thừa biết ra, chỉ cậu không biết, cái hiệu bánh ngọt Khổng Khuê thích giờ nổi tiếng khắp Hoa Thành rồi, bao nhãn hiệu muốn mời cô ấy làm đại diện không được, hiệu bánh nhỏ ấy đúng là vớ bở
Cậu biết thế trưa nay nhường canh cá của mình cho Khổng Khuê đi.” Quách Kiến Tương quan sát sắc mặt Khổng Nhược Khuê: ” Thế nào rồi, hôm nay có đỡ hơn không, còn chịu được chứ?”
“ Hơi sốt lại một chút, uống thêm hai ba ngày thuốc nữa là không hề gì
Yên tâm, nếu không chịu được thì tôi xin nghỉ phép.”
“ Được rồi, hôm nay không còn cảnh quay của cô nữa, cô về nghỉ trước đi, đến trưa tôi sẽ bảo trợ lý mang canh cá cho cô.”
“ Vâng.” Khổng Nhược Khuê cũng muốn thoát lực rồi, giờ chỉ muốn nghỉ một chút, uống cốc nước nóng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong núi đã lạnh, cô còn bị bệnh, mặt thì đỏ, người thì lại lạnh, chân đi tới hai đôi tất rồi mà chân vẫn lạnh cóng: ” Mọi người vất vả rồi.”
Cám ơn nhân viên công tác và nghệ sĩ khác xong, Khổng Nhược Khuê chuẩn bị về căn nhà nhỏ nghỉ ngơi, không ngờ có người gọi
“ Tiểu Khuê.”
Khổng Nhược Khuê quay lại, thấy Vương Thiều đang đi xuyên qua đám đông tới chỗ mình: ” Chị Thiều, sao lại ở đây?”
Vương Thiều không đáp, đi thẳng tới hết nắm tay lại sờ trán Khổng Nhược Khuê: ” Trán đổ mồ hôi, tay lạnh, Tiểu Khuê, em cố chấp quá rồi, chỗ đồng không mông quạnh thế này, y tế không đảm bảo, để xảy ra chuyện thì hối cũng không kịp đâu.”
“ Chị Thiều ...”
Vương Thiều phẫn nộ đi tới thẳng phía Quách Kiến Tương: ” Đạo diễn Quách, trong đoàn thì anh chính là phụ huynh, Khổng Khuê trước mặt anh chỉ là đứa bé, sao anh lại để cô ấy làm theo ý mình
Bệnh không trị dứt điểm, để lâu thành mầm bệnh sẽ theo cả đời, trách nhiệm này ai gánh đây.”
“ Cô lại không biết Khổng Khuê ương ngạch thế nào.” Quách Kiến Tương tặc lưỡi:
“ Tôi thấy anh chỉ muốn tiết kiệm tiền cho đoàn làm phim thì có, tôi lạ anh sao, tính anh không ương ngạnh chắc.”
Vương Thiều liên tục công kích Quách Kiến Tương, chính là thể hiện thái độ quan tâm với Khổng Nhược Khuê, bên kia cũng đâu dễ đắc tới, người ta là đạo diễn nổi tiếng
Cho nên tuy cô nặng lời, nhưng lại đặt địa vị Quách Kiến Tương lên làm trưởng bối của Khổng Nhược Khuê, lại còn chỉ trích ông ta "tiết kiệm tiền cho đoàn", nhà đầu tư biết chỉ coi trọng thêm
“ Rút kinh nghiệm, rút kinh nghiệm.” Quách Kiến Tương cũng không thực sự giận, thầm thán phục Vương Thiều, đúng là quản lý lâu năm, thành tinh mất rồi:
“ Được rồi chị Thiều, tại em kiên trì quay phim, không liên quan tới đạo diễn Quách
Khổng Nhược Khuê chạy tới kéo tay Vương Thiều như thùng thuốc nổ: ” Sao chị lại tới đây?”
“ Bà cô của tôi ơi, chị không tới mà được à, em thành ra thế này rồi, không được, em phải nghỉ ngơi, bác sĩ đâu
Chị phải nói chuyện với bác sĩ, khi nào bác sĩ nói em khỏe rồi, chị mới cho em làm việc.”
“ Chị Thiều, thực sự không nghiêm trọng tới thế.”
“ Nghiêm trong hay không, không phải do mình em nói mà được.” Vương Thiều nhìn như đang nói với Khổng Nhược Khuê, song giọng lại đủ mọi người cùng nghe thấy: ” Tổng bộ tập đoàn biết chuyện đều rất coi trọng, ủy thác phó tổng giám Trần tới thăm em.”
“ Hả?” Hai mắt Khổng Nhược Khuê sáng hơn nghe tới canh cá, thế nhưng không hổ danh thị hậu trẻ tuổi nhất, lời nói ra lại là: ” Công ty biết em bị bệnh à, ông chủ đúng là làm quá, chỉ cảm vặt thôi, có cần sai người đi xa như thế tới thăm không?”
Tích tắc thôi cô đã tìm thấy Trần Thuật ở góc 3 giờ, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, ngàn vạn lời thể hiện qua một ánh mắt đó
Vì được tổng bộ tập đoàn tới, Trần Thuật không thể tỏ ra quá cấp thiết, thậm chí cần Vương Thiều trải đường trước mới tới được.