[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Núi hoang thôn cổ, một tiểu cô nương toàn thân váy trắng, mặt mày e thẹn, đôi mắt né tránh
Đây chẳng phải là tiểu nha hoàn bị lão gia trêu ghẹo, lo sợ bị phu nhân nhìn thấy sao
Trần lão gia thấy xương cốt nhẹ đi vài cân, đầu óc lâng lâng như say rượu, nha hoàn này thực sự quá xinh đẹp, làm người ta không cầm lòng được, bá đạo vươn tay ra kéo tay nàng vuốt ve: ” Đừng sợ, phu nhân không giận đâu.”
“ Vì sao?” Tiểu nha hoàn ngước đôi mắt thiếu nữ ngây thơ vô ngần nhìn Trần lão gia: ” Chẳng lẽ phu nhân là kỳ nữ tử ngoài xinh đẹp, trong thông tuệ hiền huệ, hiếm có trên đời à?”
“ Đúng là như thế.” Trần lão gia gật gù: ” Phu nhân của ta băng cơ ngọc cốt của Hoa Nhường, có phong thái của Trầm Ngư, có dung mạo Bế Nguyệt, có tài của Lạc Nhạn
Không chỉ hiếm có trên đời, cho dù trăm năm trước, trăm năm sau cũng không có ai như nàng ấy.”
“ Tiểu tỳ thật tò mò.” Tiểu nha hoàn mày chớp động: ” Phu nhân rốt cuộc là người phương nào, nghe quan nhân nói, thần tiên chỉ như thế thôi?”
“ Hà hà, nàng ấy họ Khổng, tên kép Nhược Khuê, người nước Hoa Hạ, Hoa Thành ....” Trần lão gia rất tự hào về màn thể hiện của mình, lần nữa kéo tiểu nha hoàn vào lòng:
Tiểu nha hoàn hoảng hốt quẫy người tránh ra: ” Quan nhân đừng làm thế, Tô Âm sợ ...”
Hự
Trần lão gia nội thương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cho dù toàn thân có ngứa ngáy thì có cho vàng cũng không dám đụng chân đụng tay với "Tô Âm" nữa, nếu không nhảy xuống Châu Giang cũng không rửa sạch được vết nhơ
Thần công ghen tuông này đúng là vô song trên đời
Tĩnh Tĩnh đứng ngoài cửa hai tai dựng lên như tai thỏ, nghe thấy hai người đối thoại hoang mang: ” Khuê tỷ và tổng giám Trần đang tập lời thoại gì mà lạ thế?”
“ Làm gì có lời thoại nào buồn nôn như vậy?” Quách Húc Nhiễm lườm cô ngốc một cái:
“ Vậy thì đang làm gì, nghe giống lời thoại phim cổ trang lắm mà.”
Vương Thiều ở gian trong thay quần áo đi ra, nghe thấy hai người đối thoại, lắng nghe một lúc liền hiểu chuyện gì, mắng: ” Đừng nói linh tinh, đây là kịch bản mới của tổng giám Trần.”
“ Oa, ra là thế.” Không ngờ Tĩnh Tĩnh tin thật, bộ mặt choàng tỉnh: ” Không biết có để Khuê tỷ diễn không, nếu tổng giám Trần và Khuê tỷ diễn chung một phim thì tốt quá.”
Vương Thiều không nhịn được xoa đầu Tĩnh Tĩnh, không hiểu gì đúng là hạnh phúc, nhưng người khác có thể không hiểu, hoặc vờ không hiểu, chỉ có cô là không thể
Lần này cô dẫn Trần Thuật tới là quang minh chính đại đứng về phía Khổng Nhược Khuê, cũng có nghĩa là đứng ở đối lập với rất nhiều người, tự chặt đường lui của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tĩnh Tĩnh đi lấy cơm, Trần Thuật và Vương Thiều cùng Khổng Nhược Khuê ăn cơm trong căn phòng nhỏ
Măng khô xào thịt, trứng bắc địa bì, một bát canh cá lớn, điều kiện sống thì kém, nhưng mà ăn lại tốt, những thứ rau rừng mà ở thành phố có tiền không mua được
Trần Thuật ăn rất hợp khẩu vị, mỗi món thử một ít, gia vị ít, rau thịt đều nguyên vẹn vị tự nhiên, chợt thấy Khổng Nhược Khuê chỉ ăn ít cơm, thức ăn gần như không đụng tới: ” Sao thế, người không khỏe sao?”
“ Em không đói.” Khổng Nhược Khuê lắc đầu, cứ nhè miếng thịt to gắp cho Trần Thuật: ” Với lại em ăn ít rau xanh là được, không ăn thịt, anh đi đường vất vả, ăn nhiều một chút.”
Vương Thiều coi như mắt mù tai điếc, hai người này trước kia còn kiềm chế, giờ trước mặt mình ngày càng không kiêng dè gì nữa, chuyện này e muốn dấu cũng không xong: ” Chị và tổng giám Trần xuất phát tối qua, bay tới phi trường Hoàng Sơn rồi thuê xe tới đây, nghỉ ở huyện Khai Vân mấy tiếng lại đi xe tới Hổ Cư Sơn
Dọc đường chỉ cần một bữa cơm nóng, còn lại đều ăn mỳ ăn liền
Tổng giám Trần lái xe, còn chị ngủ, anh ấy đúng là nên ăn nhiều chút.”
“ Chị Thiều cũng vất vả rồi.” Khổng Nhược Khuê xấu hổ gắp thức ăn cho Vương Thiều:
“ Tiểu Khuê, sắc mặt em kém lắm, chị không yên tâm chút nào, nếu chỉ cảm sao gần tuần rồi còn chưa khỏe, em theo chị về kiểm tra đi.” Vương Thiều đặt bát xuống khuyên nhủ: ” Nói là em có hoạt động phải tham gia, không ai có ý kiến gì đâu
Chị tìm hiểu rồi, Đàm Kiến Phong cũng rời đoàn tới ba lần.”
“ Kiến Phong có việc mà.”
“ Em thì không có à
Nếu một nghệ sĩ vào đoàn làm phim xong liền cách tuyệt hoàn toàn với bên ngoài, không tham gia hoạt động gì cả, người ta sẽ nói là em hết hot rồi đấy
Khối người dù không việc gì cũng phải giả vờ bận rộn nữa là ...” Vương Thiều bất mãn:
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Khổng Nhược Khuê, Trần Thuật nuốt hết cơm nói: ” Chị Thiều, nơi này xa xôi hiểm trở, chúng ta vào núi tốn nửa ngày rồi, Tiểu Khuê không khỏe, đi lại một chuyến càng mệt
Với lại bác sĩ nói rồi mà, bị nhiễm lạnh cảm sốt thôi, uống thuốc thêm vài ngày là được.”
Vương Thiều lạnh giọng: ” Tổng giám Trần, trên đường đi chúng ta đã thương thảo như thế nào nhỉ, bất kể thế nào cũng đưa Tiểu Khuê về nghỉ ngơi vài ngày, khám bệnh cẩn thận
Sao ngồi chưa ấm chỗ đã đổi ý thế?”
Trần Thuật hơi lúng túng chống chế: ” Tiểu Khuê tranh thủ quay xong phim sớm được giải thoát sớm, già trẻ hơn trăm người trong đoàn cũng được giải thoát theo
Mọi người đều không dễ dàng gì, cô ấy tâm địa thiện lương muốn mọi người sớm về nhà, chị bảo cô ấy về bây giờ, cô ấy không chịu.”
“ Sức khỏe quan trọng hơn.”
“ Tôi đảm bảo với chị, sức khỏe Tiểu Khuê chừng nào chưa tốt, tôi chưa rời đoàn.” Trần Thuật ngồi thẳng lưng nói chắc nịch:
Vương Thiều há mồm, rốt cuộc không nói gì, bảo sao lại đổi ý, té ra muốn ở lại thôn nhỏ núi sâu, sống thế giới của hai người
Giờ ngoài kia chó săn tin vô số, hai người họ vốn có scandal muốn gặp nhau ăn bữa cơm không còn dễ dàng như trước kia nữa, nhưng ở nơi tối lửa tắt đèn này, tha hồ muốn làm gì thì làm
Vương Thiều khinh bỉ Trần Thuật, vô sỉ như thế mới thấy lần đầu
“ Chị Thiều bao giờ phải về?” Khổng Nhược Khuê mặt mày hớn hở:
Tôi biết tôi làm chướng mắt hai người rồi, có cần thể hiện rõ ràng vậy không
Vương Thiều hết sức bất đắc dĩ nói: ” Phía Hoa Thành còn nhiều việc chưa xử lý xong, chị không thể đi lâu được, nếu em không chịu theo chị, vậy mai chị về
Nhưng mà chị không yên tâm, chỉ sợ chị đi rồi, em lại không biết quý sức khỏe, Tĩnh Tĩnh là đứa ngốc, Tiểu Nhiễm thì muốn cũng chẳng khuyên được em, thôi để tổng giám Trần ở lại chăm sóc em vậy.”
“ Anh ấy thì làm được cái gì
Chẳng bằng Tĩnh Tĩnh và Tiểu Nhiễm.” Khổng Nhược Khuê còn vờ vịt giẩu môi chê bai:
“ Vậy quyết định thế đi.” Vương Thiều thầm thở dài trong lòng: ” Mai lại phải bôn ba rồi.”
“ Hay chỉ ở lại vài ngày, nơi nà sơn thanh thủy tú, phong cảnh tráng lệ, coi như nghỉ vài ngày đi.” Khổng Nhược Khuê rốt cuộc còn chút lương tâm lên tiếng giữ:
“ Chị làm gì có số hưởng phúc ấy, phía công ty còn việc cần chị xử lý.”