Ăn cơm xong Khổng Nhược Khuê để Trần Thuật ở lại nghỉ trong phòng mình, Vương Thiều tới phòng Tĩnh Tĩnh và Tiểu Nhiễm
Đường núi gập ghềnh khó đi, Trần Thuật lái xe hết sức tập trung cẩn thận, bất cẩn chút là rơi xuống vực sâu muôn trượng, hành hạ cả thể xác và tinh thần
Phòng của Khổng Nhược Khuê không rộng, tường đá ngói đất, đơn giản vô cùng, nhưng không khí lưu thông tốt, bố trí ấm cúng
Khi Trần Thuật chui vào chăn ấm của Khổng Nhược Khuê, thầm nghĩ, nơi này điều kiện khốn khó, lều bạt chắc chuẩn bị không đủ, tối nay mình không chiếm dụng tài nguyên của họ nữa, thôi thì tạm chen chúc với Khổng Nhược Khuê một đêm là được
Từ nhỏ Trần Thuật được cha mình dạy, ra ngoài tránh gây rắc rối cho người khác
Trần Thuật nghĩ thế và cũng làm thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời tiểu học y rất ít khi nộp bài tập, vì y thấy giáo viên phải chấm mấy chục bài của các bạn trong lớp vất vả quá, mình nên bớt cho giáo viên một phần, đừng gây phiền phức cho giáo viên
Đương nhiên giáo viên không hiểu được nỗi lòng của y, lần nào cũng không phạt đứng góc tường thì gọi phụ huynh, Trần Thuật thất vọng lắm
Ngay cả cha y cũng nổi giận đánh đòn, Trần Thuật càng không hiểu, không phải cha dạy con thế à
Mặc dù Trần Thuật luôn gặp phải ủy khuất, hiểu lầm và trừng phạt, oan ức không kể hết, nhưng y vẫn giữ nguyên lời dạy của cha, vĩnh viễn không dám quên
Mơ mơ hồ hồ, Trần Thuật chìm vào giấc ngủ
Trần Thuật được Tĩnh Tĩnh đánh thức, nói là đạo diễn Quách mời y đi ăn cơm, Khổng Nhược Khuê và Vương Thiều đã đi trước rồi
Lúc ấy mới biết là mình đã ngủ mấy tiếng liền, ngoài kia trời đã tối
Trong thôn có mấy chục hộ, một số nhà nấu ăn ngon cung cấp thức ăn cho đoàn làm phim, cả thịt khô lẫn rau muối đều có thể đem ra bán lấy tiền, đoàn làm phim tăng thêm không ít thu nhập cho cả thôn, thôn nhỏ cách tuyệt nhân thế vì vậy sôi động hẳn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đặc biệt nhân viên kỹ thuật theo đoàn giúp người trong thôn sửa số máy móc bị hỏng, chủ yếu máy phát điện với nông cụ, làm thôn cực kỳ hoan nghênh, quan hệ đôi biết còn tốt hơn thời quân dân cá nước
Tĩnh Tĩnh dẫn Trần Thuật tới ngồi nhà khá rộng rãi trong thôn, bên trong đã có mười mấy người rồi, Quách Kiến Tương giọng sang sảng nói gì đó với Vương Thiều ngồi bên Khổng Nhược Khuê, nam chính Đàm Kiến Phong thì cúi đầu xem điện thoại, có vẻ theo tập trung, còn có cả diễn viên và phó đạo diễn, đa phần chỉ biết qua khi xem tư liệu thôi
Quách Kiến Tương vẫy tay với Trần Thuật: ” Đại tài tử của chúng ta tới rồi.”
Chỉ câu này cho thấy khéo léo của ông ta, thân phận biên kịch của Trần Thuật còn có giá trị chứ một phó tổng giám thì là già trong mắt những người ở đây
“ Tôi có thành tài tử được hay không phải cần đạo diễn Quách ủng hộ.” Trần Thuật đi tới vẫy tay chào: ” Nếu đạo diễn Quách chịu quay kịch bản tôi viết thì mới được.”
“ Nói thế thì tôi không quay không được rồi.” Quách Kiến Tương thấy thích Trần Thuật rồi, ông ta ghét kiểu khách khí vòng vo, tất nhiên thẳng thắn cũng không thể thô lỗ: ” Tửu lượng ra sao?”
“ Bình thường.”
“ Vào đoàn làm phim thì phải biết uống rượu, không tin cậu đi nghe ngóng đi, có đoàn làm phim nào không giỏi uống rượu
Tối nay cậu uống rượu với tôi, tối mai tôi bàn kịch bản với cậu.”
Trần Thuật vội nói: ” Tôi quen bàn kịch bản ban ngày.”
“ Thế cũng được, nhưng dù sao tối nay vẫn phải uống rượu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn vấn đề chỗ ở, Vương Thiều thì tôi kệ, cô ấy chen chúc với Khổng Khuê một tối đi, còn cậu tôi an bài rồi, dựng cho cậu cái lều trong tiểu viện của Khổng Khuê.” Quách Kiến Tương rất nhiệt tình xởi lởi:
“ Không cần đâu ạ, tôi tùy tiện kiếm chỗ nào đó ngủ một đêm là được, không dám làm phiền đạo diễn Quách.”
“ Tới đây thì là khách của tôi, có gì mà phiền hay không, nào chú em, làm vài chén ấm người đã.”
Trần Thuật khóc không ra nước mắt, y muốn đổi chỗ với Vương Thiều, nhưng mặt mũi nào nói ra
Quách Kiến Tương không đùa, cái đoàn làm phim này uống rất tợn, ai uống cũng giỏi, bất kể nam nữ, cả Khổng Nhược Khuê cũng cùng mọi người nâng che hô "uống" vô cùng khí thế
Cũng may họ còn nhớ ra ngày mai vẫn phải quay phim nên Trần Thuật mới sống sót
Dù thế Trần Thuật không chỉ chóng mặt mà còn đau người, đó là do bị Quách Kiến Tương vỗ, lão đó rượu vào thích "động chân động tay" với người ta
Ai không biết sẽ nghĩ lão là thổ phỉ chứ không phải làm nghề có văn hóa như đạo diễn
Mọi người không thân không quen, ông nhiệt tình thế làm gì, tôi ngủ đâu chả được, tôi là loại thiếu chỗ ngủ à, cần gì ông an bài, lão già ông muốn tôi nợ ân tình của ông chắc
"Vô cớ tỏ ân cần, không trộm cũng cướp, chắc là muốn mình bán kịch bản giá rẻ cho đấy ..
Mơ đi
Trần Thuật nằm trong lều nhỏ dựng ngoài sân, không ngủ được, lòng thầm nguyền rủa Quách Kiến Tương
Cô ấy đang làm gì nhỉ
Có phải cũng trằn trọc như mình, hay là đang tán gẫu với Vương Thiều
Trần Thuật gửi tin nhắn : Em ngủ chưa
Khổng Khuê không trả lời
Trần Thuật có chút khổ sở, biết thế thì buổi chiều đã không ngủ nhiều như thế rồi, giờ ít ra còn dễ ngủ hơn chút
Đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt ngoài lều làm lông tóc y dựng lên
Mặc dù cái lều được dựng trong sân, nhưng mà cái tiểu viện nát này tường chưa tới một mét, lại không có cửa, tối uống rượu nghe thấy có tiếng sói tru trong núi, không phải có con dã thú nào nhắm vào mình chứ
Roẹt
Cửa lều bị người ta kéo xuống, gió thơm tràn vào
“ Ai?” Trần Thuật lập tức chiếu đèn pin tới:
“ Sói xám đây.” Bóng dáng khuôn mặt Khổng Nhược Khuê hiện lên, cô đưa tay lên, ngón tay cong cong hung dữ:
“ Em không phải là sói xám, em là sói nữ thì có.” Trần Thuật vui mừng bỏ đèn pin xuống, kéo cô vào trong chăn: ” Nhưng anh không sợ bị em ăn.”
“ Mơ đi, vừa chua vừa hôi, em chả thèm ăn anh.” Khổng Nhược Khuê hơi đẩy Trần Thuật ra:
“ Vậy anh đi tắm nhé?” Hai mắt Trần Thuật sáng lên:
Khổng Nhược Khuê gõ trán y: ” Đầu anh nghĩ linh tinh cãi gì thế hả, không nghĩ lành mạnh chút à?”
“ Tắm rửa trước khi đi ngủ là không lành mạnh à, vậy sau này anh không tắm nữa.”
“ Trước kia anh không nói nhiều như vậy.”
“ Ai bảo em thế, trước kia anh cũng nói rất nhiều.”