Trần Thuật không chỉ ý nghĩ không lành mạnh mà còn muốn làm chuyện không lạnh mạnh, song Khổng Nhược Khuê lại đặt tay trước ngực đề phòng, Trần Thuật tạm thời chưa muốn mất điểm đành nén lòng kể chiến tích huy hoàng: ” Hồi đi học vốn anh ngồi ở bàn đầu, khi đó chỉ học sinh giỏi nhất mới được ngồi bàn đầu thôi, nhưng mà anh cứ nói chuyện với bạn, vì thế anh bị giáo viên chuyển xuống bàn cuối.”
“Kết quả anh lại nói chuyện với người bạn cùng bàn đó, làm người ta đang đứng thứ 2 từ dưới lên thành đứng thứ 1 từ dưới lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo viên không chịu nổi, cho anh một cuốn sổ, bảo anh muốn nói gì thì viết vào đó
Chắc thầy ấy không ngờ một hành động vô tình đã tạo ra một biên kịch vĩ đại.”
Khổng Nhược Khuê cười khúc khích: ” Anh mới chỉ có một kịch bản dựng thành phim mà dám khẳng định mình sẽ là biên kịch vĩ đại à?”
“ Phải lập mục tiêu lớn mới làm được chuyện lớn.” Trần Thuật rất không khiêm tốn:
Khổng Nhược Khuê xoay người đối diện với Trần Thuật, tuy trong lều tối om, nhưng đôi mắt cô như có thể phát sáng: ” Anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?”
“ Nhớ nhiều cũng quên đi rất nhiều.”
“ Vậy có chuyện gì làm anh ghi nhớ thật khắc sâu không?”
Trần Thuật nghĩ một lúc: ” Không phải là chuyện gì, mà là một người.”
Khổng Nhược Khuê lòng rung động: ” Ai thế?”
Trần Thuật lập tức tỏ ra cảnh giác: ” Đừng tưởng anh uống say mà dụ anh nhé.”
“ Em mà là người như thế à?”
“ Chứ còn gì.”
“ Xì.” Khổng Nhược Khuê đành chịu tiếng xấu, giục: ” Nói đi, em tò mò lắm.”
“ Anh không nói, nói sợ em giận.” Trần Thuật lắc đầu:
“ Nói đi, em không giận đâu.” Khổng Nhược Khuê giơ tay: ” Cho dù giận em cũng chỉ cắn anh một cái thôi, không chia tay đâu.”
“ Thôi, chúng ta nói chuyện khác đi, em xem, sao hôm nay đẹp biết mấy, ở thành phố làm sao ngắm được bầu trời sao mộng ảo thế này.” Trần Thuật lúc này không có hứng thú ôn chuyện thơ ấu, y muốn bàn chuyện con cái cơ:
“ Lều kín mít thế này lấy đâu ra sao.” Khổng Nhược Khuê dở khóc dở cười, muốn đánh trống lảng cũng phải có lý một chút chứ, dứt khoát nói: ” Cô gái đó là ai mà khiến anh nhớ mãi không quên như vậy?”
“ Kỳ thực đó là một cô bé.” Trần Thuật hết cách, biết Khổng Nhược Khuê thích nghe kể chuyện, song cẩn thận nhấn mạnh: ” Khi đó anh còn nhỏ lắm.”
Khổng Nhược Khuê ừm một tiếng, hồi hộp nín thở, môi cố dấu nụ cười: ” Chuyện gì làm anh nhớ như thế?”
“ Cô ấy bắt nạt anh.” Trần Thuật giọng ấm ức:
Cô ấy bắt nạt anh, câu trả lời ấy làm nụ cười trên mặt Khổng Nhược Khuê cứng đờ, câu trả lời ngoài dự liệu của cô: ” Anh bị bắt nạt nên mới nhớ kỹ vậy à?”
Trần Thuật nghiến răng nghiến lợi, trừ Lăng Thần ra thì nha đầu Phó Thi đó là cô gái làm y nhớ nhất, nhớ tới tận xương tủy luôn suýt nữa thành ám ảnh tuổi thơ: ” Không chỉ thế, cô ấy vừa đen vừa béo, trông đã xấu, lòng dạ còn ác độc.”
Khổng Nhược Khuê siết bàn tay thành nắm đấm, răng cũng nghiến chặt, nếu không phải sợ lỡ tay, cô sẽ cho y một trận nhớ đời, để y biết thế nào vừa xấu vừa ác độc
Trần Thuật không hề nhận ra: ” Khi đó anh học tiểu học năm ba, cô ấy chuyển trường tới, giáo viên bố trí cho bọn anh ngồi cùng bàn, anh chủ động chào hỏi, em đoán cô ấy làm gì?”
Khổng Nhược Khuê biết chứ: “ Dùng bút chì đâm anh.”
“ Đúng.” Trần Thuật rất tức giận, thậm chí không chú ý câu trả lời của Khổng Nhược Khuê: ” Cô ấy dám đâm anh, anh chẳng qua muốn tỏ ra thân thiện chào đón học sinh mới, vậy mà cô ấy đâm anh, bảo anh ngậm miệng, tay anh thủng một lỗ, chảy cả máu, em bảo quá đáng không?”
“ Có lẽ cô ấy tới nơi xa lạ nên tâm tình rất tệ, hoặc vì cô ấy không thích nói chuyện trong lớp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay cô ấy không thích giao tiếp với người lạ, cũng có thể lúng túng khi ngồi cùng người khác giới ...” Khổng Nhược Khuê rối rít đưa ra đống lý do:
“ Không thích thì nói một tiếng, không thể ra tay với người ta như thế, con gái bạo lực dã man như thế ai mà thích
Hừ hừ, nhưng mà anh không dễ bị bắt nạt, nên anh trả đũa.”
“ Trả đũa ra sao?”
“ Anh định bắt một con giun còn sống nguyên cho vào hộp bút chì của cô ấy.” Trần Thuật dương dương đắc ý kể: ” Đợi cô ấy mở hộp bút ra, nhất định sẽ hét lên, giáo viên sẽ cho một trận đòn, dù không thì cũng phạt viết kiểm điểm.”
Khổng Nhược Khuê mắt có tia lửa: ” Sao anh lại bắt nạt con gái như thế?”
“ Có bắt nạt được đâu, anh chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi chứ không làm, anh kể với Lý Tiểu Hổ, ai ngờ hắn muốn báo thù cho anh, kết quả cô ấy bắt con giun ra cho vào cổ áo Lý Tiểu Hổ, làm hắn sợ bật khóc, chưa hết, cô ấy đè Lý Tiểu Hồ xuống đất đánh một trận
Tuy tên hắn có chữ hổ, nhưng gầy như que củi, không phải đối thủ của cô béo đó.”
Trần Thuật thở dài không thôi: ” Quá đáng nhất là cô ấy đánh Lý Tiểu Hổ ngay trước mặt giáo viên, kết quả giáo viên cũng đánh hắn ..
Còn phạt đứng những hai tiết
Cô ấy bắt nạt người anh em của anh, anh nào chịu bỏ qua, về sau mỗi lần gặp cô ấy ...
Anh liền bị cô ấy đánh một lần, mà em phải biết là bọn anh ngồi cùng bàn, tỉ lệ gặp nhau nhiều cỡ nào rồi đấy.”
Khổng Nhược Khuê muốn che mặt, cho dù không ai thấy ai, chuyện này là sự thực, không cách nào bao biện, vốn đó là kỷ niệm dịu ngọt của cô, ai ngờ ở góc độ Trần Thuật lại là chuyện hoàn toàn khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Anh không đánh nổi, cô ấy vừa cao vừa béo, anh thì vừa gầy vừa nhỏ, thua về thể trọng
Với lại con trai không đánh con gái, anh sợ mạnh tay làm đau cô ấy, nên cô ấy thoải mái đánh, còn ăn chỉ còn nước ăn đòn.”
“ Không ngờ tổng giám Trần từ bé đã biết thương hương tiếc ngọc.” Tâm tình Khổng Nhược Khuê liền tốt hơn, mắt cong vút, giọng vừa êm vừa ngọt:
“ Đương nhiên bọn anh cũng không để cô ấy sống yên, bọn anh dấu bài tập của cô ấy đi, thế là cô ấy bị giáo viên mắng, bắt chép phạt
Rồi còn đổ mực vào bình nước của cô ấy, làm cô ấy uống một cái mồm đen xì, lại còn ...”
Khổng Nhược Khuê lúc này mặt cũng đen xì, có nhiều chuyện cô không biết, thì ra đều do người này ban cho.