Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 364: Rốt cuộc đợi được rồi




Trần Thuật nhớ rất dai, nhớ rất tốt, cảm xúc tựa hồ cũng mới nguyên cùng ký ức: ” Anh và cô bé ấy cứ thế, như chó với mèo, nhưng rồi về sau, cô ấy thành đại tỷ của đám nữ sinh trong lớp, cả đứa em họ của anh cũng thành cái đuôi của cô ấy ..
Cho nên bọn anh không dám trêu chọc nữa.”
Khổng Nhược Khuê đắc ý: ” Coi như anh thông minh.”
Trần Thuật đưa tay sờ vết xẹo hình tam giác trên tán: ” Khi đó anh không ngờ có một ngày cứu cô ấy, hôm đó cô ấy và một đám nữ sinh dắt chó đuổi anh, nhưng con chó đột nhiên nổi điên, không cắn anh mà quay lại cắn họ
Anh nhìn thấy cô béo đó bị chó nhào tới cắn giày, anh chạy tới ôm lấy đầu chó ...”
“ Đau lắm phải không?” Khổng Nhược Khuê nhìn vết xẹo, tuy trong lều tối đen, cô vẫn nhìn thấy, vì cô không cần dùng mắt để nhìn, cô luôn nhớ trong tim:
“ Khi đó không có cảm giác gì, có điều lúc khâu vết thương rất đau, cha anh đánh rất đau.”
“ Sao cha anh đánh anh?”
“ Cha anh bảo anh tự dưng đi trêu chó điên làm gì?”
“ Vì có vết xẹo này nên anh nhớ cô béo đó,.” Trần Thuật lại sờ vết xẹo: ” Đáng lẽ anh còn đẹp trai hơn nhiều cơ, đều tại cô ấy nên bị xẹo.”
“ Cô ấy nhất định cảm kích lắm.” Khổng Nhược Khuê đưa tay ra sờ vết xẹo:
“ Nói lại càng giận, sau khi xảy ra chuyện ấy thì cô ấy cũng chuyển trường, không gặp lại nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe nói chuyển cả nhà luôn, chạy rất nhanh, cứ như là sợ anh đòi bồi thường ấy.”
“ Nếu có cơ hội, anh muốn gặp lại cô ấy không?”
“ Không gặp thì hơn.” Trần Thuật gạt phắt đi: ” Gặp cô ấy lần nào xúi quấy lần đó, giờ anh khó khăn lắm mới có được cuộc sống hạnh phúc, nhỡ cô ấy mang xui xẻo tới cho anh thì sao?”
Trả lời sai rồi
Thế nên Khổng Nhược Khuê đi mất
Cho dù Trần Thuật có thề thốt đảm bảo mình chỉ ôm thôi không làm gì hết, cô vẫn đi không quay đầu lại, làm y đau lòng lắm, thấy Khổng Nhược Khuê không tin mình
Trần Thuật thương tâm ngủ rồi, Khổng Nhược Khuê không ngủ được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Xin chào, tớ là Trần Thuật, bạn tên gì?”
Đứa con trai ấy rất thanh tú rất sạch sẽ, không giống bọn con trai bẩn thỉu trong thôn, lại chủ động chào cô, cô lúng túng lắm, không chút suy nghĩ rút bút chì đâm một phát
“ Cho cậu biết, đừng để tôi nhìn thấy cậu, tôi thấy lần nào đánh lần đó.” Cô dẫm đứa con trai dưới chân, nghiến răng nói:
“ Chạy mau, tôi ôm đầu nó rồi, chạy mau ...” Đứa con trai ôm cái đầu con chó đang lồng lộn, khản giọng hét:
“ Trần Thuật.”
“ Trần Thuật.”
“ Cuối cùng cũng đợi được anh.”
Khổng Nhược Khuê miệng lẩm bẩm tên Trần Thuật, cười dịu ngọt
Vương Thiều mơ mơ hồ hồ quay sang, thấy Khổng Nhược Khuê cười quỷ dị còn lẩm bẩm gì đó, giật mình ngồi dậy sờ trán: ” Em có sao không, lại sốt à?”
“ Chị Thiều, em không sao.” Khổng Nhược Khuê rối rít nói:
“ Không sao mà chưa ngủ, lại còn cười cái gì đó?” Vương Thiều đi đường vất vả, lại uống rượu, đặt lưng xuống giường là ngủ rồi, không biết cô gái bên cạnh chạy đi mất:
“ Em vui mà.” Khổng Nhược Khuê cười hì hì:
“ Vui
Em, em vừa đi tìm cậu ta à ...
“Vương Thiều thoáng cái tỉnh hẳn, là người từng trải, cô đoán ra ngay: ” Ài, Tiểu Khuê, chị biết tình cảm giữa hai đứa, nhưng em phải thận trọng, em đâu phải cô gái bình thường
Đàm Kiến Phong ở nhà bên cạnh, họ mà biết em nửa đêm chạy tới lều Trần Thuật thì giải thích thế nào cũng không xong.”
“ Có tường mà, đám Kiến Phong sẽ không nhìn thấy phía chúng ta đâu.”
“ Tiểu Khuê, em không phải tự lừa mình lừa người à
Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, chuyện kín đáo tới mấy cũng bị phát hiện thôi.”
“ Không biết vì sao, nghĩ tới anh ấy ngủ bên cạnh, em không ngủ được.” Khổng Nhược Khuê ngây thơ hỏi: ” Chị Thiều, trước kia chị yêu cũng vậy à?”
Vương Thiều thở hắt ra, nhớ lại khi xưa mình cũng thế mà, hận không thể một ngày hai tư giờ đều dính vào nhau, Khổng Nhược Khuê dù là đại minh tinh cũng là cô gái đang yêu thôi, chuyện này khó mà tránh được: ” Ừ, ai cũng vậy.”
Khổng Nhược Khuê ôm Vương Thiều: ” Xin lỗi chị, lần này làm khó chị rồi, song có những chuyện cần giải quyết, quay phim xong em trở về nói chuyện đàng hoàng với chủ tịch Lật.”
“ Tiểu Khuê, rốt cuộc trong lòng em tính gì, có thể tiết lộ cho chị được không
Hợp đồng sắp hết hạn rồi, khi đó em đi hay ở, đã quyết chưa?” Vương Thiều quyết định không tránh vấn đề này nữa: ” Chị cần biết thái độ của em, về mới dễ ứng phó.”
Khi Trần Thuật thức dậy thì trời chưa sáng, chỉ có vệt sáng mờ phía đông, xung quanh vẫn còn tối om om, núi non bốn bề nối tiếp, như những con dã thú rình rập trong bóng tối, làm người ta sởn da gà
Vậy mà Khổng Nhược Khuê đã dậy trước đó để hoa trang, nghệ sĩ là thế đấy, mười phút trên sân khấu đổi bằng mười năm khổ công sau rèm, không phải là câu ví von
Đi gấp gáp, Trần Thuật không mang theo giày chạy bộ và đồ thể thao, cho nên tập thể dục trong sân, ngủ trong lều không dễ chịu chút nào, không gian nhỏ, sàn thì cứng lại còn mấp mô, hơi lạnh như luồn qua khe đá, lưng lạnh ngủ khó ngon được, ngủ dạy mà mắt vẫn díp lại, toàn thân thì ê ẩm
Rửa ráy xong thì Tĩnh Tĩnh mang tới cốc giữ nhiệt bên trong có cháo nóng và vài bánh bao làm bằng cao lương cùng ít dưa muối đen xì xì, chẳng rõ là rau gì, chắc là loại tổng hợp
Cháo và bánh bao đều rất thơm, đậm vị lương thực
Trò chuyện qua video Khổng Nhược Khuê cứ lo béo, Trần Thuật còn nghĩ, thâm sơn cùng cốc có gì mà ăn, tới rồi mới biết cô nói không sai, dù món ăn đơn giản nhất cũng có mùi vị đồ ăn thành phố không bì được
Nói thế nào đây nhỉ, cảm giác rất "sạch", ăn vào vô cùng thoải mái
“ Chào buổi sáng.” Trần Thuật nhìn Vương Thiều từ gian trong đi ra thì phấn chấn chào:
“ Chào ...” Vương Thiều vừa mở miệng đã ngáp dài, vành mắt thâm rõ ràng, xem ra ngủ không ngon, đi tới ngồi đối diện với Trần Thuật, múc bát cháo nóng húp:
“ Hôm qua chị không ngủ được à?”
“ Là không ngủ mới đúng.”
“ Chị lạ nhà à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tối hôm qua tôi nằm xuống là ngủ ngay, ngủ một lèo tới khi trời sáng, toàn thân khoan khoái, không khí trong núi thật là tốt.” Trần Thuật có tật giật mình vội làm ra vẻ năng lượng tràn trề:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.