Vương Thiều rời khỏi phòng chủ tịch, nhưng không thở phào, mà lòng càng thêm nặng nề, vì Lật Côn rất nghiêm túc
Nếu là trước kia cô được thưởng cổ phần, Khổng Nhược Khuê cũng trưởng thành tới mức độ công ty không thể mất đi, thành minh tinh cổ đông thứ hai của Đông Chính sau Bạch Khởi Nguyên, khi đó cả cô và Khổng Nhược Khuê đều không phải suy nghĩ gì cả
Đương nhiên là tiếp tục hợp đồng
Trừ Đông Chính, chưa chắc công ty khác chấp nhận bỏ ra đãi ngộ lớn như vậy
Huống hồ bao năm qua hai bên hợp tác rất tốt, chẳng có lý do gì để Khổng Nhược Khuê tìm nơi mới, tới lúc đó muốn có được địa vị như cô đang có ở Đông Chính sẽ phải trải qua một phen đấu đá quyết liệt, mà đó lại là điều Khổng Nhược Khuê rất ghét
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì thế, nhưng từ đủ mọi góc độ, không có lý do nào để Khổng Nhược Khuê lại từ chối đặt bút ký vào bản hợp đồng mới với Đông Chính
Nhưng tình hình giờ đã rất khác, họ ký rồi, Trần Thuật sẽ có kết cục rất tệ, thái độ của Lật Côn với chuyện này rõ ràng, không lay chuyển, đây còn là chuyện liên quan tới uy nghiêm của ông ta
Chỉ cần có chữ kỹ của Không Nhược Khuê rồi, Lật Côn sẽ xử ngay cái gai trong mắt này
Chưa đầy một năm liên tục bị hai công ty lớn trong giới cho thôi việc, coi như kết án tử với sự nghiệp của Trần Thuật
Một phó tổng giám nhỏ xỉu, đem so với lợi ích to lớn kia thì có là gì
Có lẽ trong đầu ông chủ nghĩ thế, cho rằng Khổng Nhược Khuê sẽ vì lợi ích kia mà gác tình cảm với Trần Thuật qua một bên
Nhưng Vương Thiều biết thái độ của Khổng Nhược Khuê với Trần Thuật
Những lời Khổng Nhược Khuê nói đêm trước khi cô rời Hổ Cử Sơn vẫn vấn vít bên tai, nếu ông chủ không có cách xử lý ổn thỏa với Trần Thuật, e là kết quả sẽ phải thất vọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đang miên man suy nghĩ thì di động lần nữa vang lên
Nhìn số điện thoại Vương Thiều biết di chứng Trần Thuật đi thăm hỏi lại xuất hiện rồi: ” Chào Bạch gia.”
“ Giám đốc Vương tới công ty phải không?”
Thời thiếu nữ mộng mơ Vương Thiều thích Bạch Khởi Nguyên, nhưng không phải là yêu thích nam nữ, mà là fan với thần tượng
Có điều bao năm qua rồi, mỗi người có cảnh ngộ riêng, ai còn giữ được cảm xúc ban đầu, cho nên giờ Bạch Khởi Nguyên chỉ là nghệ sĩ mà cô có thiện cảm thôi
Chính vì thế trước giờ Vương Thiều luôn muốn vun vào cho Bạch Khởi Nguyên và Khổng Nhược Khuê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
” Đúng thế, Bạch gia cũng ở công ty ạ.”
“ Tôi ở phòng nghỉ.”
“ Vâng, tôi tới ngay.”
Khi Vương Thiều tới nơi thì Bạch Khởi Nguyên đang cầm di động xem tin, thấy cô tới, đưa di động ra: ” Tiểu Khuê lại lên trang nhất rồi.”
“ Thế sao
Xảy ra chuyện gì?” Vương Thiều làm ra vẻ ngạc nhiên:
“ Bạn trai tin đồn của Tiểu Khuê tới đoàn làm phim thăm hỏi, có cả ảnh nữa đấy.”
“ Đúng là chỉ viết linh tinh, tổng giám Trần là do tôi mời đi thăm Tiểu Khuê, cô ấy bị bệnh vẫn kiên trì làm việc, tôi không yên tâm
Chủ yếu kéo cậu ta đi làm lao công miễn phí thôi ..
Nếu thực sự họ có quan hệ đó, tôi lại dẫn theo cho phóng viên có đề tài mà rêu rao à?”
Vương Thiều cà ngày đi đường nên không có thời gian xem tin, nhưng mà cô chẳng lạ gì, tin này mà không ầm ĩ lên thì cô mới thấy lạ
“ Giám đốc Thiều.” Bạch Khởi Nguyên cười mê người khiến không biết bao thiếu nữ si mê: ” Tôi thích Tiểu Khuê, chị biết chứ?”
Đương nhiên là biết, chỉ là Vương Thiều không ngờ Bạch Khởi Nguyên công khai biểu lộ như thế, nhất thời không biết nói gì: ” Tôi biết.”
“ Vậy vì sao lại giúp người khác?” Bạch Khởi Nguyên vẫn cười, nhưng giọng có chút âm trầm:
“ Vì Tiểu Khuê không thích anh.” Vương Thiều trầm giọng đáp:
Nói câu này có lẽ gây tổn thương
Song, đây là sự thật
Núi cao vừa tạnh cơn mưa
Hương trời bảng lảng giao mùa thu qua
Chập tối trời đổ cơn mưa làm Hổ Cư Sơn tươi mát như vừa được tắm rửa, suối nhỏ chảy róc rách qua khe núi, những con cá bạc tung tăng bơi lội
Ném một cục đá xuống, chúng quẫy đuôi tản khắp nơi, rồi lại mau chóng từ bốn phương tám hướng tụ lại
“ Bọn cá này đều là đồ ăn tham.” Tác giả của cục đá chính là Khổng Nhược Khuê, cô cười khanh khách: ” Chắc là tưởng cục đá là đồ ăn rồi.”
“ Tham ăn thì nhìn cái gì cũng ra đồ ăn.” Trần Thuật kết luận: ” Giống như em vậy.”
“ Em không phải đồ tham ăn.” Khổng Nhược Khuê dứ nắm đấm uy hiếp:
- Tham ăn giữ được vóc dáng tuyệt vời này không
“ Còn cãi, lần đầu anh gặp em thì em vừa từ quán mỳ Lão Gia chạy ra, vì ăn một bát mỳ mà chạy xa như thế, bảo không tham ăn, ai tin.”
“ Thì em còn cách nào được, em không thể bảo người khác đi mua, nếu không chị Thiều mà biết em ăn mấy thứ lòng phèo mỡ màng, thế nào cũng lải nhải chai tai luôn ..
Ăn uống phải chú trọng tâm tình ...”
“ Nói thế nào thì em vẫn là đồ tham ăn.” Trần Thuật béo má Khổng Nhược Khuê: ” Tham ăn đáng yêu.”
Khổng Nhược Khuê hứ một tiếng, cuối cùng không phủ nhận nữa: ” Chị Thiều lúc này hẳn là đã về rồi.”
“ Ừ, nếu không gặp chuyện gì giữa đường.”
“ Hi vọng mọi chuyện thuận lợi.”
Trần Thuật nắm tay Khổng Nhược Khuê, an ủi: ” Chỗ dựa của chị ấy là chúng ta, chúng ta cho chị ấy lòng tin thì chị ấy ung dung vượt qua.”
“ Thôi, không nói chuyện này nữa, tuy em vào núi đã lâu nhưng đây mới là lần đầu đi ngắm phong cảnh, đẹp thật đấy, sau này chúng ta kiếm một ngọn núi rồi xây nhà được không?” Khổng Nhược Khuê giang rộng tay hít không khí tươi mát vào lòng:
“ Không được, như thế con đi học không tiện.” Trần Thuật nhìn má Khổng Nhược Khuê hồng lên đáng yêu, rủ rê: ” Chúng ta lên đỉnh núi đi, mưa xuống không ngờ mặt trời vẫn xuất hiện, đợi chúng ta lên được đỉnh núi, không chừng là có thể thấy hoàng hôn.”
“ Anh thích ngắm hoàng hôn à?”
“ Không, anh thích ngắm hoàng hôn cùng em.”
Khổng Nhược Khuê thấy thân thể bủn rủn, chân muốn nhũn ra, không đúng, không phải cảm giác, một tiếng kêu thất thanh truyền ra, thân thể hai người cùng rơi nhanh xuống.