Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 371: Chết thế này cũng không tệ




Nếu là người thường mất tích thì cứ đi tìm là được, nhưng với thân phận Khổng Nhược Khuê, cùng một nam nhân trẻ đi vào rừng sâu ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện này truyền ra, e là đủ các loại tin đồn bất lợi sẽ bay khắp thế giới
Hơn nữa, chẳng may họ không gặp nguy hiểm, mà chỉ là ...
quên về, hai người làm chuyện lớn lên thì sau này Khuê tỷ còn mặt mũi nào nhìn ai nữa
Không phải đẩy Khuê tỷ lên giản thiêu à
Quách Húc Nhiễm đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng cắn môi: ” Lúc này rồi còn để ý nhiều thế làm gì, Khuê tỷ trách thì tôi chịu.”
Hai người chạy đi tìm đạo diễn, lúc này Quách Kiến Tương cùng người trong đoàn uống rượu, có cả Đàm Kiến Phong
Quay phim nếu không có việc gì thì hạn chế rời đoàn, thế nên phương tiện giải trí ít, tụ tập uống rượu liền thành truyền thống tốt đẹp của các đoàn phim
Tĩnh Tĩnh lúc này mắt đã ướt rồi, nói gấp: ” Đạo diễn Quách, không thấy Khuê tỷ đâu nữa.”
“ Không thấy?” Quách Kiến Tương ngớ ra: ” Sao lại không thấy
Tìm quanh thôn chưa, khả năng cô ấy ăn xong đi dạo, hay tập luyện giữ dáng gì đó ..”
“ Không, thực sự không thấy Khuê tỷ nữa rồi.” Quách Húc Nhiễm lo Tĩnh Tĩnh nói không rõ: ” Khuê tỷ sau khi quay phim xong cùng tổng giám Trần leo núi, tối không về ăn cơm, di động không liên lạc được.”
Quả nhiên sắc mặt mọi người trở nên cổ quái, núi cao rừng sâu, cô nam quả nữ, đêm khuya không về ..
Ài, còn làm gì được nữa, quay phim mấy tháng trời, lại ở nơi hẻo lánh buồn tẻ, mà trong đoàn nam thanh nữ tú lại nhiều
Chuyện này xảy ra suốt, ai nấy chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, lần sau tới lượt mình cũng không muốn bị người ta nói ra nói vào, đúng không
Quách Kiến Tương nhìn bộ dạng nóng ruột của Tĩnh Tĩnh và Tiểu Nhiễm thì thầm thở dài, Khổng Nhược Khuê sao lại đem hai cô gái này theo bên, quá trẻ, dễ hỏng việc
Chuyện này sao có thể nói ra được chứ
Nếu trong đoàn làm phim của mình xảy ra chuyện "tình ái" như thế, sau này gặp nhau xấu hổ, làm gì còn cơ hội làm bạn hay hợp tác được nữa
Nhưng giờ muộn rồi, ai nấy đều biết rồi, Quách Kiến Tương đứng dậy gọi hai người ngồi xuống: ” Có thể lát nữa họ về, nếu một mình Khổng Khuê ở ngoài thì còn có nguy hiểm, thêm tổng giám Trần thì sợ gì, không sao.”
Hai cô gái đứng ngồi không yên: ” Nhưng chúng tôi không liên lạc được, chẳng may có chuyện thì sao?”
“ Không sao, đợi thêm chút, nếu họ không về hẵng đi tìm.”
“ Nhưng …”
“ Không nhưng gì hết.” Quách Kiến Tương thái độ cứng rắn: ” Cứ thế mà làm.”
Ông ta có ý tốt, vừa giúp Khổng Nhược Khuê, cũng nghĩ cho hai cô gái này, nếu Khổng Nhược Khuê mà vì thế lún vào scandal, hai cô gái này cũng mất việc
Đáng lẽ phải nhắn tin cho mình, hoặc gặp riêng mình nói trước đã chứ
Sau khi trấn áp được hai cô gái, ép họ ngồi xuống đợi, Quách Kiến Tương nâng chén nói với xung quanh: ” Mọi người nể mặt tôi, chuyện này giữ trong lòng thôi.”
Rồi uống cạn trước
Ai nấy nâng chén uống cạn, đến khi rượu vào bụng rồi thì chủ đề cũng chuyển sang chuyện khác, cứ như Tĩnh Tĩnh và Tiểu Nhiễm chưa từng tới, còn bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì
Đói, lạnh, sợ hãi
Đó là trạng thái của Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê lúc này
Vốn hai người rất bình tĩnh, nghĩ rằng tới giờ cơm mà mình không về, trợ lý sẽ liên hệ với họ, sau đó bảo đoàn đi tìm
Chỉ cần trong đoàn men theo đường họ đi là tìm thấy ngay thôi, không tìm thấy không sao, chỉ cần nghe thấy tiếng người, họ sẽ kêu cứu
Cho nên hai người nói rất nhiều chuyện, lại còn không biết xấu hổ hôn hít dưới hố ..
Nhưng đợi mãi, đợi mãi không ai tới, liền thấy chuyện không đúng rồi
Sáu giờ, bảy giờ, tám giờ ...
Rồi đợi tới mười giờ, càng đợi càng mất hút
Lúc này đã 10 giờ 30 hai người không còn sức nói chuyện nữa
Trong núi trời lạnh, huống hồ còn ở dưới cái hố ẩm thấp, hơi lạnh từ bốn phương tám hướng ùa tới, như muốn đem cả máu người ta đóng thành băng
Bọn họ đi lúc còn sớm, chỉ tính đi loanh quanh tâm tình, về trước giờ cơm tránh người khác nhận ra, thế nên không mặc ấm, Khổng Nhược Khuê chưa khỏe hẳn còn mặc thêm áo khoác dài, Trần Thuật chỉ có áo len
Trên người không đủ áo giữ ấm, dưới mông là đá cứng, ngồi mấy tiếng không làm nó ấm lên
Hai người lạnh run cầm cập
Còn đói nữa
Càng đói càng lạnh, càng lạnh càng đói, hai người đều cao gầy, đâu nhiều mỡ mà đốt cháy, lúc này họ rất hâm mộ những người béo
Khổng Nhược Khuê vốn chưa khỏi ốm, đang lúc sợ lạnh, nằm trong lòng Trần Thuật, yếu ớt nói: ” Trần Thuật, em đói quá.”
“ Anh cũng thế.” Trần Thuật dưới lưng là đá lạnh, người run từng chập, vẫn an ủi: ” Kiên trì thêm lát nữa, về rồi sẽ bảo nhà bếp nấu cho chúng ta bát cơm nóng hỏi, còn cả canh dê đầy mỡ, bát dưa muối chua giòn, chúng ta ăn liền mấy bát.”
Bụng Khổng Nhược Khuê réo ùng ục, trách: ” Đừng nói nữa.”
“ Ừ, anh không nói nữa, em đợi ăn là được.”
“ Trần Thuật, chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”
“ Làm sao có thể?” Trần Thuật cười lớn át đi sợ hãi: ” Con người không ăn không uống có thể sống từ ba tới năm ngày
Trước kia anh từng đọc một bài báo nói, có bậc thầy yoga Ấn Độ có thể sống ở giữa sa mạc một tháng không cần ăn uống, khả năng của con người là vô hạn.”
“ Nếu chết, chúng ta chết cùng nhau cũng không tệ.” Khổng Nhược Khuê cảm thấy rất không khỏe, buổi tối là lúc sốt tái phát, giọng nói gần như mê sảng:
“ Không được nói linh tinh.” Trần Thuật mắng: ” Chúng ta không còn thì con chúng ta làm sao?”
Nghĩ tới chuyện sau này, Khổng Nhược Khuê có tinh thần một chút, từ lúc xác lập quan hệ, đây là đề tài hai người thích nói nhất, nói không biết chán: ” Trần Thuật, em nói cho anh một bí mật ..
Em tìm anh rất lâu rồi.”
“ Anh cũng thế, có những người tới thế giới này là vì đợi một nửa của mình xuất hiện, anh tới là vì em ..
Í, em khóc rồi à?” Trần Thuật không ngờ mình nói làm bạn gái cảm động như vậy, đúng là quá giỏi:
“ Không phải.”
Khổng Nhược Khuê nghiến răng, cái tên ngốc này, em và anh đang nói hai chuyện khác nhau đấy, anh nghĩ em là tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi hay sao mà bị mấy lời của anh làm cảm động tới khóc à
Sau khi chuyển nhà tới Hoa Thành, cô cứ áy náy mãi vì đi không một lời từ biệt như thế, về sau tới thôn cũ tìm Trần Thuật thì y đã chuyển nhà, cô lại nghe ngóng mãi, rồi tới cả trường đại học tìm Trần Thuật thấy y và cô gái rất xinh đẹp tay trong tay đi bên nhau, lúc đó cô không tiện tới gặp
Rồi sau đó nữa cô mỗi ngày một nổi tiếng, không tùy tiện đi ra ngoài nữa, nghĩ rằng hai người sẽ chẳng bao giờ gặp lại, ai ngờ lại tình cờ gặp nhau giữa đường như thế
Chưa đợi Khổng Nhược Khuê tiết lộ thân phận của mình thì Trần Thuật đột nhiên ngồi thẳng người, ngẩng đầu, một giọt nước lạnh băng rơi trúng trán, tuyệt vọng kêu lên: ” Chết, mưa rồi.”
Trưa hôm nay trời đổ mưa, núi hoang sau mưa đẹp không tả siết, nhưng sau đó nắng lên rồi, sao lại mưa tiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn hai người lạnh run, lại thêm mưa nữa, không phải là chết cóng à
Khổng Nhược Khuê bò dậy ngay tức thì, chạy đôn chạy đáo ôm đống cành lá tới: ” Mau, chúng ta dùng nó dựng lều tránh mưa.”
Nói làm là làm, cô nhảy lên giật mấy cái giây leo, cắm cành cây xuống đất, muốn dựng một cái lều ...
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.