Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 373: Giai nhân ân trọng




“ Trần Thuật, chúng ta chia tay đi.” Khổng Nhược Khuê mặt lạnh băng, lời như dao:

Kỳ lạ là, người nói rõ ràng là Khổng Nhược Khuê, nhưng gương mặt lại hơi giống Lăng Thần, hai cô gái hòa làm một, đến miệng nói chuyện cũng khớp nhau, như một cái miệng đang nói:

“ Vì sao?” Trần Thuật bàng hoàng không tin nổi:

“ Chúng ta không hợp, ở cùng anh quá áp lực, giống như cả thế giới đang phản đối chúng ta ...”

“ Không phải chúng ta đã nói rồi sao, nếu cả thế giới phản đối thì chúng ta làm kẻ thù của cả thế giới.”

“ Nhưng em đói lắm, không yêu nổi nữa ...”

“ Không sao, uống xong canh thịt dê sẽ có sức để yêu rồi.”

“ Được, em uống canh thịt dê , yêu sau.”

Trần Thuật choàng tỉnh, kinh hoàng nhìn quanh
Té ra là mơ à
Trong mơ Khổng Nhược Khuê muốn chia tay vì không chịu được áp lực quá nhiều người phản đối, chỉ là lúc đó sao lại là mặt Lăng Thần, sau đó khuôn mặt hai cô gái liên tục biến đổi, tới tận khi Trần Thuật bê bát canh thịt dê tới thì khuôn mặt ấy mới rõ ràng trở lại, thành Khổng Nhược Khuê
Cám ơn canh thịt dê
“ Tổng giám Trần, anh tỉnh rồi.” Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Thuật:

Câu đầu tiên của Trần Thuật lại là: ” Tiểu Khuê đâu?”

“ Khuê tỷ đi quay phim rồi, anh có đói không?”

“ Đói, nhưng mà anh muốn uống cốc nước đã.” Trần Thuật cảm thấy người nao nao, như hồn chưa về với thân xác:

Tĩnh Tĩnh chạy đi ngay, lát sau mang về một cốc nước nóng, đỡ Trần Thuật lên, cầm cốc tới khi y uống hết
Nước nóng vào bụng, người ấm áp dễ chịu hơn hẳn, Trần Thuật nhìn quay phòng, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc: ” Đây là phòng của Tiểu Khuê à?”

“ Vâng.”

“ Sao anh lại ở đây được, mau đỡ anh dậy.”

“ Không cần.” Tĩnh Tĩnh ánh mắt u oán: ” Anh đã ngủ ở đây hai ngày rồi, không cần đi nữa đâu.”

“ Anh ngủ hai ngày rồi cơ à?” Trần Thuật kinh ngạc:

“ Đúng thế, khi mọi người tìm thấy anh thì anh đã hôn mê, sốt cao không đỡ, hai ngày qua anh luôn ngủ ở trên giường Khuê tỷ.” Tĩnh Tĩnh ân cần nói: ” Khuê tỷ dặn em ủ nóng cơm cho anh, anh ngủ lâu như vậy, nên ăn gì đó cho có sức.”

Không chỉ có cơm, còn có rau và canh nấm rất thơm, Trần Thuật đúng là đói ngấu, húp hết sạch bát cháo loãng, húp hết cả bát canh
Thấy Tĩnh Tĩnh chuẩn bị dọn dẹp bát đũa đem rửa, Trần Thuật xua tay: ” Đừng vội, em ngồi xuống đã kể cho anh nghe chuyện xảy ra hai ngày qua đi.”

Tĩnh Tĩnh hơi do dự: ” Anh muốn biết gì?”

“ Biết hết, từ lúc mọi người tìm thấy bọn anh ...”

Hôm đó tuy Khổng Nhược Khuê nhanh trí dùng cành lá cây dựng một cái lều tạm , nhưng quá đơn giản, mưa lại to, hai người bọn họ đều bị nước mưa ướt sũng, Khổng Nhược Khuê chưa khỏe, mặt lạnh toát tái mét, toàn thân run lẩy bẩy, người lả dần, không kiên trì được bao lâu nữa
Bất chấp Khổng Nhược Khuê phản đối, Trần Thuật cởi áo ra, chạy ra ngoài trời chùm lên cái lều đơn giản, dùng toàn thân che mưa cho cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mưa càng lúc càng lớn, tới cái hố cũng bắt đầu ngập nước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi đó Trần Thuật thực sự cho rằng bọn họ sẽ chết, y không muốn chết, càng không thể trơ mắt nhìn Khổng Nhược Khuê chết, ôm chặt cô vào lòng, hận không thể đem toàn bộ nhiệt lượng truyền cho cô
Mưa to thế này, người trong đoàn phim ngốc tới mấy cũng phải đi tìm họ rồi chứ
Nghĩ thế y cắn chặt răng kiên trì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phải kiên trì, nếu y ngã xuống thì xong hết rồi
Tới tận khi loáng thoáng nghe thấy tiếng người, thấy ánh đèn pin, y dùng hết sức kêu cứu, tiếng người càng lúc càng gần, nghe thấy cả tiếng bước chân, rồi khi ánh đèn chói lòa chiếu vào hố ..
Tiếp đó Trần Thuật không biết gì nữa
Không ngờ đến khi tỉnh lại thì mình nằm trên giường Khổng Nhược Khuê, lại còn là hai ngày sau
“ Khi mọi người đưa anh lên thì anh đã hôn mê, anh và chị ấy ướt sũng, toàn thân trên dưới đều là nước, Khuê tỷ vẫn gượng được
Anh như thế, không thể ở lều ngoài trời nữa, Khuê tỷ nói đưa anh lên giường của chị ấy ...”

“ Khoan
“ Trần Thuật đột nhiên hô dừng: ” Thế quần áo trên người anh là do ai thay ra.”

“ Khuê tỷ.” Tĩnh Tĩnh không hiểu sao Trần Thuật đi quan tâm tới chuyện này: ” Cũng may mà anh mang theo quần áo để thay.”

“ Em và Tiểu Nhiễm ...
Không giúp chứ?”

“ Bọn em đều là con gái, giúp thế nào?” Tĩnh Tĩnh tròn mắt nhìn Trần Thuật: ” Em còn chưa yêu đây này.”

Trần Thuật thở phào, yên tâm rồi: ” Kể tiếp, kể tiếp.”

“ Tiếp đó thì là chuyện của bác sĩ rồi, bác sĩ tới kiểm tra, nói anh bị nhiễm lạnh, sau đó liền tục uống thuốc, truyền dịch
Khuê tỷ càng đáng thương, vừa chăm sóc anh vừa quay phim, hai ngày qua trông bên giường anh, e là không chợp mắt tí nào, vành mắt thâm đen, thợ hóa trang phải rất tốn công mới che lấp được ...”

“ Làm cô ấy chịu khổ rồi.” Trần Thuật đau lòng, lại tức giận chính bản thân, không ngờ rốt cuộc mình là người gục ngã trước, chỉ biết nằm một chỗ, Khổng Nhược Khuê lại chống đỡ tất cả:

“ Em không khổ.” Giọng nói đi cùng bóng dáng thanh lệ của Khổng Nhược Khuê xuất hiện ở cửa, vẫn còn mặc trang phục đóng phim:

“ Khuê tỷ, chị đã về.”

Tĩnh Tĩnh đứng lên đón:

“ Ừ, tranh thủ thời gian nghỉ, chị về xem sao.”

“ Đừng để mệt.” Lúc này đây Trần Thuật không biết nói gì hơn, ngây ra nhìn cô gái trước mặt:

Giai nhân ân trọng
Khổng Nhược Khuê đi tới bên giường ngồi xuống, nắm tay Trần Thuật, giọng chiều chuộng: ” Ăn rồi à, xem khí sắc anh tốt hơn nhiều rồi.”

“ Ừ, anh đói quá.” Trần Thuật lo lắng: ” Em làm gì thế, anh nằm ở đây ảnh hưởng không tốt.”

Khổng Nhược Khuê bĩu môi: ” Giờ mới biết ảnh hưởng không tốt à, trước đó làm gì rồi
Giờ anh là bệnh nhân, sao em có thể để anh nằm trong lều, mấy lời ra nói vào ngoài kia, anh không cần để ý
Em ứng khó được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.