Trần Thuật một mình mở cửa đi vào, lại thấy Lật Côn xem biểu đồ, y hoài nghi chỉ cần bên ngoài kia có người nói chuyện, bất kể Lật Côn đang làm gì cũng sẽ ngay lập tức ngồi ra sau màn hình mở đồ thị cổ phiếu ra
Quả nhiên Lật Côn vẫy tay: ” Tổng giám Trần, cậu lại đây.”
Trần Thuật đi ra sau lưng Lật Côn, đồ thị cổ phiếu đi xuống thấy rõ, y không nói gì, chẳng lẽ y ngu tới mức đi tự nhận trách nhiệm
“ Cậu có gì để nói không?” Lật Côn vẫn nhìn màn hình, tuy giọng bình đạm, nhưng tạo người ta cảm giác bình yên trước bão tố:
“ Không ạ.”
“ Không à?” Âm lượng của Lật Côn cao lên một chút: ” Không định xin lỗi sao?”
Trần Thuật chỉ biểu đồ: ” Tôi là nhân vật nhỏ, không ảnh hưởng được tới cái này.”
“ Cậu tất nhiên là không, nhưng Khổng Khuê thì có.” Lật Côn nhíu mày, phản ứng của Trần Thuật không như ông ta dự đoán:
“ Nếu tôi nói xin lỗi thì có nghĩa là tôi làm việc có lỗi với công ty, có lỗi với chủ tịch
Nhưng tôi chưa từng làm việc gì như thế, từ ngày vào công ty tới giờ, tôi tận tâm tận lực làm việc vì công ty, giải quyết các loại vấn đề cho nghệ sĩ.”
“ Vậy cậu định giải thích những chuyện xảy ra thế nào đây
Truyền thông đưa tin là giả, đều không có.”
“ Vâng ạ.” Trần Thuật gật đầu:
“ Cái gì
“ Lật Côn nheo mắt, giọng điệu nguy hiểm: ” Vậy cậu và Khổng Khuê không yêu nhau?”
“ Cái đó thì có.” Trần Thuật mặt nghiêm túc giải thích: ” Chúng tôi không sống chung, không có thai, không kết hôn ..
Còn rất nhiều chuyện do truyền thông bịa đặt ra.”
Lật Côn không ngờ Trần Thuật lại bình tĩnh tranh luận với mình, chẳng lẽ thằng nhóc này chẳng lẽ đã biết vận mệnh của bản thân, cho nên định chơi liều một lần cho thống khoái sao
Ông ta đứng dậy đi ra ghế sô pha ngồi, châm điếu thuốc hút, hỏi: ” Hút không?”
Trần Thuật lễ phép đáp: ” Chủ tịch, tôi không hút thuốc ạ.”
“ Cũng tốt, thuốc lá chẳng phải thứ tốt lành gì ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngồi đi.”
Trần Thuật ngồi đỗi diện với Lật Côn, đã chuẩn bị sẵn tăm lý chiến đấu lâu dài
“ Chúng ta không nói chuyện quá khứ của cậu nữa, dù sao là chuyện làm người ta không vui.” Lật Côn nhả khói thuốc, mặt thâm trầm, nhưng giọng nói ra thì nhẹ nhàng, giống như cố gắng tỏ thiện chí trong lời nói của mình: ” Từ khi cậu vào Đông Chính, thu hoạch cũng không ít, công ty không bạc đãi cậu chứ hả?”
“ Vâng ạ, công ty đối xử với tôi rất tốt, chủ tịch đối xử với tôi rất tốt.” Công tâm mà nói, môi trường làm việc ở Đông Chính làm Trần Thuật rất hài lòng:
“ Công ty đã đối xử tốt với cậu như thế, vì sao cậu không đứng ở lập trường của công ty mà suy nghĩ.” Lật Côn dập tắt thuốc: ” Tôi nói tới chuyện cậu và Tiểu Khuê yêu nhau, cậu cũng hiểu là gây ra tổn thất lớn cho công ty chứ, rất nhiều đối tác đang có ý hướng hợp tác, thậm chí vào giai đoạn đàm phán đều tạm dừng nghe ngóng, gây ra một loạt ảnh hưởng rất tệ ...”
“ Cho nên ông chủ không muốn tôi và Tiểu Khuê yêu nhau?” Trần Thuật hỏi thẳng luôn, vấn đề này vòng vo không đi tới đâu:
“ Vì Đông Chính, hay là vì Tiểu Khuê, cậu đều không nên làm thế.”
“ Ông chủ, tôi không tán đồng lời này.”
“ Hử?” Lật Côn thoáng biến sắc, thằng nhóc này đúng là không coi ông chủ là ông chủ:
“ Chủ tịch rất coi trọng tôi, nhưng tôi có suy nghĩ không giống với chủ tịch, mong chủ tịch đánh giá giúp tôi, xem như vậy có đúng không?” Trần Thuật thẳng thắn nhưng không vô lễ, ngang ngược, thậm chí tỏ ra hết sức lễ độ, chân thành:
“ Được, nói đi, hôm nay chúng ta thẳng thắn với nhau: ” Lật Côn có chút tán thưởng, nhân viên ở tuổi này có thể bình tĩnh trước mặt ông ta gần như không có, Lạc Kiệt còn phải rúm ró nữa là:
“ Tôi có thể ngồi vững vàng ở vị trí phó tổng giám này là vì tôi có kinh nghiệm công tác ở tiểu tổ Lôi Đình của Hoa Mỹ, những việc đó tôi có thể xử lý tốt, vừa sự thực cho thấy tôi đã làm rất tốt
Đúng là từ khi vào Đông Chính, bất kể quyền hay tiền, tôi có thu hoạch phong phú, đó là điều tôi đáng được nhận.”
“ Ồ, có nghĩa là thứ cậu có được, không liên quan gì tới công ty?”
“ Không ạ, tôi rất cảm tạ công ty cho tôi sân khẩu để tôi có thể thi triển hết tài năng của mình
Công ty tin tưởng tôi, tôi dùng lợi nhận báo đáp công ty, bất kể là công việc trong chức trách của mình, hay chuyện ngoài phạm vi chức trách, tôi đều tự tin nói, mình làm vô cùng xuất sắc, tôi có được là do thiên phú và nỗ lực của mình
Nên nếu chủ tịch cho rằng đó là ân điển mà công ty ban cho tôi, yêu cầu tôi phải chia tay với Tiểu Khuê ...” Trần Thuật mỉm cười rất hòa nhã, song giọng nói kiên định: ” Tôi không làm được.”
Có một luận điệu những năm qua vang vọng khắp thế giới mạng, đó là rời nền tảng, anh không là gì hết
Trong mắt các ông chủ, luận điệu này tất nhiên là hợp khẩu vị, nếu thiếu đi nguồn lực, hỗ trợ của công ty, anh sẽ không là cái gì hết, anh có được thành tích như ngày hôm nay, chính là nhờ công ty cho anh một sân khấu lớn để thi thố tài năng
Rất nhiều người không đủ tự tin vào bản thân cũng hưởng ứng luận điệu này, vì thế công ty bảo sao làm vậy, không dám trái ý
Đương nhiên, lối suy nghĩ này không có vấn đề gì, nhưng nếu đề cao nên tảng, coi thấp giá trị cá nhân là không đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy trăm người, thậm chí mấy ngày người tranh nhau một vị trí, vì sao sao anh có được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Công ty lớn có hàng ngàn hàng vạn người, vì sao anh vươn lên
Jack Ma lập nên đế chế Alibaba từng làm giáo viên tiếng Anh, từng làm web sex, thiết kế web, ông ta rời khỏi hết công ty này tới công ty khác, lập nên công ty thuộc về mình, cuối cùng có thành tựu vô cùng hiển hách như ngày nay
Chỉ cần là người có tự tin và thực lực cười khẩy vào cái luận điệu kia
Trừ kẻ có ý đồ
Trần Thuật có đầy đủ lòng tin vào bản thân, tất nhiên y không ủng hộ luận điệu hoang đường ấy, nên Lật Côn không thể nghe lời nịnh bợ "nhờ Đông Chính, nhờ ông chủ, nên tôi mới có ngày hôm nay", sau đó chém đứt tơ tình với Khổng Nhược Khuê
Đừng nói là không có, dù có Trần Thuật cũng không chém
Tôi nợ anh tiền, tôi dùng tiền trả
Nhưng anh muốn tôi dùng ái tình để trả, đầu anh lọt nước đấy à?