Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 377: Tôi về ăn mì




“ Cho nên cậu không chịu cùng Tiểu Khuê chia tay.” Lật Côn đã ngờ rằng Trần Thuật sẽ từ chối, vẫn không ngờ y từ chối kiên quyết như vậy:
“ Vâng, nếu tôi làm vậy là vô trách nhiệm với Tiểu Khuê.” Trần Thật đặt câu hỏi: ” Có phải lần trước chủ tịch muốn Tiểu Khuê phủ định liên quan giữa hai chúng tôi, cô ấy từ chối không?”
Lật Côn mắt như dao: ” Cậu muốn nói gì?”
“ Tiểu Khuê thầm lặng vì tôi làm bao việc như thế, nếu tôi vì lợi ích cá nhân mà chia tay với cô ấy, tôi có còn là người nữa không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa nếu tôi thực sự làm thế, e chủ tịch cũng không muốn dùng một kẻ vô tình vô nghĩa như thế, có phải không?” Trần Thuật ý chí rất kiên định, nhưng thể hiện bên ngoài vẫn đủ mềm mỏng cần thiết:
Lật Côn rất lâu không nói gì, sau đó lại châm điếu thuốc, bỗng nhiên đổi chủ đề: ” Chủ tịch Lạc sức khỏe không tốt, sắp tới sẽ đi Mỹ phẫu thuật, Lạc Kiệt tiếp nhận vị trí của cha cậu ấy, tuy năng lực cá nhân cậu ta không mạnh, nhưng biết quản lý, lại trung thành với công ty
Lạc Kiệt rời chức tổng giám phòng kế hoạch, tiến cử cậu thay thế ...”
Trần Thuật trả lời ngay không quanh co: ” Nếu như phải cắt đứt quan hệ với Tiểu Khuê, vậy câu trả lời của tôi vẫn thế.”
Lật Côn gật đầu: ” Được, tôi hiểu thái độ của cậu rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi.”
Trần Thuật đứng dậy khom người chào: ” Chủ tịch làm việc ạ, tôi xin cáo từ.”
Đợi Trần Thuật đi rồi, Lật Côn liên tục rít mấy hơi thuốc, dí mạnh xuống gạt tàn, như muốn di chết một con sâu đáng ghét
Khi Trần Thuật đi ra thì Lạc Kiệt đang ngồi vắt chân chữ ngũ ở phòng chờ uống cà phê, phải thừa nhận người ta nói ba đời mới thành quý tộc cũng có lý của nó, uống cốc cà phê mà ra phong thái, Trần Thuật không làm được
Lạc Kiệt khẽ đặt cốc cà phê xuống: ” Trò chuyện thế nào?”
Trần Thuật cười gượng: ” Không tốt.”
“ Không tốt mà cậu cười tươi thế à, tôi còn tưởng cậu được thưởng.”
“ Hoặc là sống, hoặc là chết, lơ lơ lửng lửng mới làm người ta thống khổ, tôi đã tỏ rõ thái độ của mình rồi.” Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê đã mất hai đêm bàn bạc, chuyện đã như thế, bọn họ cũng xòe bài luôn với Lật Côn:
Tiếp theo đây tới Lật Côn phải ra quyết định, ông ta chấp nhận hay đuổi việc Trần Thuật, y đều có thể thản nhiên tiếp nhận rồi
“ Cậu sải thoát thật đấy.” Lạc Kiệt đôi chút hâm mộ, không cần hỏi thái độ của Trần Thuật là gì: ” Ông chủ nói sao?”
“ Chủ tịch nói, nói chuyện hôm nay kết thúc.”
“ Ừm, để ông chủ thêm thời gian suy nghĩ.” Lạc Kiệt vỗ vai Trần Thuật: ” Hôm nay cậu cũng không cần đi làm vội đâu, về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Quán mỳ Lão Gia lại lần nữa treo biển " Ông chủ có hỉ, tạm dừng kinh doanh", người xung quanh đều quen rồi, thậm chí coi đây là điểm đặc sắc của quán, ăn được một bát mỳ do Lão Gia nấu càng thêm giá trị, thậm chí thành truyền kỳ trên mạng
Quán đóng cửa, nhưng bên trong lại hết sức náo nhiệt, Thang Đại Hải, Lý Như Ý, Tạ Vũ Khiết ngồi quanh bàn bóc lạc, Lão Gia và Giang Ngu ở trong bếp bận rộn, chuẩn bị cơm tối cho cả nhà
Cái nhà này đang có xu thế ngày một đông đúc
Cửa mở ra, Thang Đại Hải là người đứng dậy đầu tiên, cười lớn một cách khoa trương: ” Mọi người mau xem đi, đại minh tinh của chúng ta về rồi.”
Người vừa tới tất nhiên là Trần Thuật
Thang Đại Hải xoa tay chạy quanh Trần Thuật, làm ra vẻ muốn đụng vào lại không dám: ” Như Ý, cậu phải nỗ lực nhiều đấy, một biên kịch sau rèm lại còn hot hơn cả nghệ sĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu xem, chiếm hot search liền bao ngày chưa chịu xuống, cậu lên hot search được mấy lần.”
“ Tôi không hâm mộ.” Lý Như Ý vẫn lãnh đạm như thế, nhưng ánh mắt không thiếu quan tâm:
Trần Thuật đẩy Thang Đại Hải ra: ” Anh đi Pháp chữa bệnh thế nào, bệnh nặng như thế mà trị xong rồi à?”
Không ngờ Thang Đại Hải ôm lây eo Tạ Vũ Khiết, mặt nghênh nghênh nói: ” Tôi tìm được đúng thầy đúng thuốc, bệnh tất nhiên là khỏi.”
Tạ Vũ Khiết mỉm cười chào Trần Thuật
Nhìn bộ dạng thân mật của hai người, xem ra người có tình thành quyến thuộc, cả hai đều cởi bỏ được tâm kết, Trần Thuật mừng thay cho bọn họ
Có điều với Trần Thuật mà nói chuyện này không bất ngờ, từ khi Thang Đại Hải vội vàng chạy sang Pháp là y dự đoán được rồi, tên đó kinh nghiệm yêu đương đầy mình mà, không thành mới lạ, chỉ là hơi nhanh một chút, ngoài miệng lại nói với Tạ Vũ Khiết: ” Cô tha thứ cho anh ấy nhanh thế, sao không khảo nghiệm thêm
Có một số người, tri nhân tri diện bất tri tâm, đừng dễ dàng trao cả đời mình cho ai đó, thủ đoạn lừa các cô gái của anh ấy nhiều lắm, không đề phòng hết được.”
“ Trước tiên quan sát đã.” Tạ Vũ Khiết đẩy Thang Đại Hải ra, lườm hắn một cái: ” Tạm thời quan sát, nếu còn tái phạm vĩnh viễn không tha thứ.”
“ Trần Thuật, cậu có liêm sỉ nữa không?” Thang Đại Hải nổi giận: ” Sao không bảo chị họ khảo nghiệm cậu ấy.”
“ Ai nói Tiểu Khuê không khảo nghiệm tôi, chỉ là tôi lập trường kiên định, đã vượt qua rồi.” Trần Thuật tới bàn ngồi xuống cùng họ bóc lạc, lạc chao của Lão Gia dùng nhắm rượu tốt nhất, lạc mang từ quê lên, thơm ngọt, mỗi tội phải tự bóc, nói vọng vào bếp: ” Lão Gia, chị Tiều Ngu, cháu về rồi.”
Trong bếp đáp một tiếng, song không ai xuất hiện, chắc đều đang dở tay
“ Hừ hừ, đằng đắc ý, còn khảo nghiệm của công ty nữa.” Thang Đại Hải cười lạnh, bộ dạng đợi xem đau khổ của người khác: ” Nghe nói cậu vừa xuống máy bay liền bị Lật Côn mời đi uống trà.”
“ Biết rồi à
Mũi anh thính thật.”
“ Đương nhiên, vốn tôi và Tiểu Khiết nhà chúng ta chuẩn bị ở Paris chơi vài ngày, vừa đính hôn xong, coi như đi hưởng tuần trăng mật, bồi dưỡng tình cảm ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không ngờ mới đi vài ngày mà trong nước náo nhiệt như thế, mỗi ngày mở máy ra đều thấy cậu và chị họ ở trang nhất
Không chịu được cám dỗ, tôi và Tiểu Khiết mua máy bay về, chưa muộn chứ hả?”
“ Chưa, trò hay mới bắt đầu thôi.” Trần Thuật hỏi Lý Như Ý ngồi ở mé trái mình: ” Anh cũng vì việc này mà về à?”
Lý Như Ý lắc đầu: ” Tình cờ thôi, tôi về ăn mỳ.”
“ Cái gì?” Trần Thuật ngớ ra một lúc mới hiểu: ” Ái dà, giỏi lắm, ý túy ông không phải ở rượu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.