“ Cái gì mà ý túy ông không phải ở rượu
Đã bóc lạc xong chưa đấy, dầu sôi rồi.” Lão Gia cổ đeo tạp dề tay cần bàn sản đi ra, nhận lấy rổ lạc đã bóc được rất nhiều từ Lý Như Ý, hỏi Trần Thuật: ” Tiểu Khuê đâu, sao nó không về?”
“ Cô ấy đang quay phim ạ, Tiểu Khuê nhờ cháu hỏi thăm Lão Gia.” Trần Thuật cười tươi như không có chuyện gì:
“ Hà hà hà, đúng là khuê nữ vẫn thân hơn, bận rộn vẫn biết nhờ người khác hỏi thăm, không như đám nhãi các cậu.”
“ Lão Gia, chú nói thế là cực kỳ quá đáng đấy.” Thang Đại Hải bất mãn: ” Lần này cháu đi chơi về không phải mang ca vát cho chú à?”
“ Tôi không cả mặc áo sơ mi, dùng ca vát làm gì?” Lão Gia bực mình phẩy cái tạp dề đeo ở cổ: ” Cậu đã bao giờ thấy tôi đeo ca vát chưa
Mua linh tinh, thà đừng tặng.”
“ Chưa chắc, tới khi Giang Ngu kết hôn, chẳng lẽ chú không mặc vest
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không thắt ca vát à?”
Cái giọng Thang Đại Hải oang oang truyền cả vào bếp, Giang Ngu chỉ chuyên tâm thái rau cho vào nồi, không nghe mấy người đó nói linh tinh
“ Thì phải mặc.” Chuyện nhà mình mình biết, con gái không rõ tổn thương cỡ nào mà vứt bỏ ước mơ theo đuổi bao năm trở về, Lão Gia thở dài: ” Cũng không biết là khi nào.”
Trần Thuật lờ mờ đoán ra ít chuyện của Giang Ngu, cười nói: ” Lão Gia, nếu chú sốt ruột thì có thể tham gia hôn lễ của cháu trước.”
Thang Đại Hải cả kinh: ” Chẳng lẽ truyền thông nói hai người cưới chạy bầu là thật?”
Mọi người cùng nhìn Trần Thuật, nghi lắm
“ Thật cái đầu anh, nói thế để Lão Gia thấy cái ca vát anh tặng còn tí giá trị.”
“ Cậu đừng lừa tôi.” Thang Đại Hải không tin: ” Chuyện mà đám phóng viên đều biết, nếu chúng tôi không biết sẽ mất mặt lắm.”
“ Có gì để lừa anh chứ, có hỉ còn lấy phong bao của anh.”
“ Thế thì tốt, vậy Lật Côn thế nào
Có bị cho thôi việc không?”
Trần Thuật liền đem nội dung trò chuyện giữa mình và Lật Côn kể ra một lượt, Thang Đại Hải nghe xong mừng hết sức, vỗ bàn nói: ” Quá tuyệt vời, phen này cậu bị Đông Chính tống cổ ra đường rồi
Như thế cậu có thể tới quản lý Huỳnh Hỏa Trùng, anh em ta đồng lòng, đem Huỳnh Hỏa Trùng chiếu rọi vũ trụ.”
“ Khoa trương quá, chiếu rọi Châu Á là được, khu vực khác nhường cho người ta.”
Tạ Vũ Khiết nhìn họ như hai đứa trẻ to đầu ba hoa với nhau thì phì cười: ” Này, chưa uống rượu đâu, vậy mà hai anh đã say rồi.”
Thang Đại Hải tâm trạng cực tốt, thực sự hắn không phù hợp quản lý công ty, chuyện phải suy nghĩ quá nhiều, lần trước nản tới mức muốn bán cho Tô Âm, giờ tốt rồi Trần Thuật làm tổng giám đốc, hắn phủi tay làm ông chủ thể diện là được: ” Điều này chứng minh lòng bọn anh đầy hi vọng.”
Trần Thuật lòng nhộn nhạo, nhận ra câu này của Thang Đại Hải cực kỳ có lý
Bây giờ cho dù bị Đông Chính cho thôi việc thì y cũng không sợ như nửa năm trước rời Hoa Mỹ nữa, vì y có thể tới tiếp quản Huỳnh Hỏa Trùng, có thể chuyên tâm làm một biên kịch ..
Phía trước mặc dù vẫn khó khăn trùng trùng, nhưng lòng y tràn ngập hi vọng vào tương lai
Rất nhanh trên bàn đã bày thức ăn ê hề
Lão Gia lấy từ gầm tù ra một hũ rượu phủ bụi nói: ” Đây là hũ cuối cùng rồi, uống hết là không còn nữa đâu.”
Vãi, vẫn cái câu này, sao nhiều cái hũ cuối thế, ba người Trần Thuật nhìn nhau, lần này không buồn phản bác nữa, dù sao vui là được
Lão Gia đích thân rót rượu cho mọi người, rượu màu hoang kim trong vắt, nhìn đã biết giá trị: ” Nếu có Tiểu Khuê ở đây thì đầy đủ rồi, đó là con bé tốt, tôi cứ lo cậu không theo đuổi nổi, không giữ được ...”
Trần Thuật mạnh miệng: ” Chú nói như cháu kém cỏi lắm vậy, bọn cháu là đôi trai tài gái sắc trời se duyên.”
“ Không ai thấy thế đâu, chị họ là thần tiên, cậu là phàm phu tục tử, sao xứng với cô ấy.” Thang Đại Hải cười nịnh với Tạ Vũ Khiết ở bên cạnh: ” Tiểu Khiết, em thấy sao?”
“ Chứ còn gì nữa.” Tạ Vũ Khiết tuy quý Trần Thuật, không có y, hai bọn họ chẳng tới được với nhau, song vẫn thấy cô bạn của mình vội vã quá rồi:
“ Không xứng.” Lập trường của Lý Như Ý ở chuyện đại thị phi rất kiên định:
“ Cậu phải nhìn rõ hiện thực.” Lão Gia lên mặt trưởng bối: ” Thời buổi này có con bé nào được như Tiểu Khuê không, trước kia không biết nó là ai, mỗi lần tới ăn mỳ nó đều ngoan ngoãn lễ phép gọi Lão Gia ...”
Trần Thuật không ngờ tỉ lệ ủng hộ lại thấp thảm thương như thế, hậm hực lẩm bẩm: ” Không phải bọn cháu cũng gọi chú là Lão Gia à, chẳng lẽ chú thích gọi Lão Mụ ...”
Lão Gia nổi giận chỉ mặt Trần Thuật mắng: ” Thằng nhóc thối tha, hỏng là hỏng ở cái miệng thối này đấy, nói câu nào câu nấy có thể khiến người ta tức chết, không nói chuyện tử tế được à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bệnh này phải sửa.”
“ Không sửa, Tiểu Khuê thích cháu như thế.”
Thang Đại Hải vỗ đùi cười: ” Không sai, Tiểu Khuê nếu thích tiền thì nên chọn cháu, thích đẹp trai thì phải chọn Như Ý, vậy mà cô ấy thích Trần Thuật ..
Cậu ấy có sở trường gì nào
Chính là cái mồm ác độc hơn người.”
Tạ Vũ Khiết cười nhạt: ” Tiểu Khuê không chọn tiền, anh tiếc lắm nhỉ?”
Thang Đại Hải giật mình nhớ ra, giờ mình không thể nói linh tinh như trước nữa rồi, giờ có xích chó đeo ở cổ rồi, rối rít nói: ” Không phải, anh thích hội họa, thích hội họa ...”
Giang Ngu cười khúc khích không ngừng
“ Được rồi, được rồi, tôi còn chưa nói xong một câu, mấy đứa đã cắt ngang nửa ngày trời.” Lão Gia lên tiếng khiến tất cả im lặng lắng nghe: ” Trần Thuật, tôi vẫn phải nói câu này, Tiểu Khuê nhìn trúng cậu là phúc ba đời của cậu, sau này đối xử với nó tốt vào, dám làm nó buồn phiền, xem tôi xử lý cậu ra sao.”
“ Vâng, vâng ạ, Lão Gia nói đúng lắm.” Trần Thuật không dám cãi, sợ bị đuổi đi thì không được ăn bữa cơm ngon lành này nữa: ” Phần đời còn lại cháu phụ trách dỗ cô ấy vui vẻ, Lão Gia hài lòng chưa?”
Lão Gia trợn mắt: ” Quan trọng là làm Tiểu Khuê hài lòng, tôi hài lòng làm cái gì, bây giờ bọn trẻ mồm nói dễ nghe, hứa hẹn cho lắm, làm thì chẳng nổi, đâu giống thời chúng tôi, nói là đời là cả đời ...”
Giang Ngu như bị câu này nói chạm vào tâm sự của cô, mặt ảm đạm nói: ” Cha, nguội hết rồi.”
“ Rồi, rồi, mấy đứa ăn đi ...” Lão Gia ngửa cổ uống cạn, không nói gì thêm:
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]