Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 382: Phù rể




“ Thế là, cậu với Tiểu Khuê ..
“ Bạch Khởi Nguyên buông một tiếng thở dài, buông tay không phải chuyện dễ làm như vậy, nhưng hắn làm được: ” Rốt cuộc tới với nhau rồi.”
Nếu đã coi nhau như bạn bè, Trần Thuật tất nhiên không che giấu: ” Vâng, Tiểu Khuê giờ là bạn gái tôi, chúng tôi đang yêu nhau.”
“ Tiểu Khuê là cô gái tốt, tiếc là tôi không có duyên.” Bạch Khởi Nguyên lắc đầu:
Lạc Kiệt cẩn thận nhìn sắc mặt Bạch Khởi Nguyên, chỉ lo hai người họ xung đột, vậy bữa cơm này phản tác dụng, vội xen vào: ” Ha ha ha, chàng trai độc thân sáng giá như Khởi Nguyên, bao nhiêu cô bé chết mê chết mệt, đến tôi cũng ghen tỵ
Lần trước bắt chuyện với em gái, có chút tiếng tăm trong giới doanh nhân, người ta nhiệt tình tiếp chuyện, tôi còn tưởng câu được rồi, té ra là định mượn tôi tiếp cận Khởi Nguyên, ha ha ha ...”
“ Anh làm cái gì đấy.” Bạch Khởi Nguyên sao không hiểu ý đồ của hắn, tỏ ra không thoải mái: ” Khẩn trương cái gì, tôi là loại nam nhân hẹp hòi thế sao?”
“ Tất nhiên không phải rồi, Bạch gia hào sảng trượng nghĩa, trong nghề ai chẳng biết.” Lạc Kiệt cười ngượng, thầm nghĩ thay đổi thật nhanh, nhớ trước kia còn lợi dụng mình chơi xấu Trần Thuật:
“ Tôi thua rồi.” Bạch Khởi Nguyên lại nhìn Trần Thuật: ” Trước đó chúng ta từng đánh cược xem ai có thể lấy được trái tim cô ấy ..
Giờ cậu thắng, cậu muốn gì?”
Trần Thuật nghĩ một chút nói: ” Đợi khi tôi và Tiểu Khuê kết hôn, anh làm phù rể nhé.”
Mặt Bạch Khởi Nguyên tức thì tối sầm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lạc Kiệt suýt nữa lao tới bịt mồm Trần Thuật lại, cậu tuổi chó hay sao mà cái mồm suốt ngày cắn bậy cắn bạ thế
Yêu cầu này quá đáng rồi, không nên hạ nhục người ta như thế chứ, bắt người ta trơ mắt nhìn cô gái mình yêu thương bị cậu đeo nhẫn vào tay à
Đang yên đang lành, làm sao mà lôi kết hôn với phù rể và rồi
Ăn cơm với hai tên này lo thon thót như đi trên băng mỏng vậy, biết vậy mình không thèm tham gia, Lạc Kiệt cười ha hả lảng đi: ” Đánh cược gì thế, hai người đánh cược lúc nào?”
Bạch Khởi Nguyên nhìn chằm chằm Trần Thật một lúc, bình tĩnh trả lời: ” Lần Tiểu Khuê bị thương.”
“ Trần Thuật đùa thôi, nếu để Tiểu Khuê biết hai người lấy cô ấy ra đánh cược, bà cô ấy không tha đâu.” Lạc Kiệt điên cuồng nháy mắt với Trần Thuật:
“ Tôi chân thành đấy.” Trần Thuật đối diện với ánh mắt Bạch Khởi Nguyên không lui bước:
“ Cậu không sợ tôi cướp mất chú ý à?” Bạch Khởi Nguyên cười trào phúng: ” Xưa nay không ai muốn tìm phù rể đẹp trai hơn mình cả.”
“ Đó là người thường, tôi đủ tự tin.”
“ Ảnh hưởng dư luận không tốt.”
“ Chúng ta có phải là người để ý tới cái nhìn của người khác không?”
“ Vậy tôi đồng ý.”
“ Cám ơn anh Khởi Nguyên.” Trần Thuật khom người:
“ Không có gì.” Bạch Khởi Nguyên cầm cốc nước trên bàn lên, tỉnh bơ nói: ” Dù sao tôi mới là người có được nụ hôn đầu của cô ấy.”
“ Thế nên mời anh làm phù rể là đúng rồi.” Trần Thuật “nghiến răng nghiến lợi” nói:
Hai người cùng cười lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lạc Kiệt có chút choáng váng, rốt cuộc thế này là sao
Bạch Khởi Nguyên đúng là nhân vật cầm được buông được, đây là chút tâm kết cuối cùng của Khổng Nhược Khuê, tuy cô không thể hiện ra, nhưng Trần Thuật biết, thay cô hoàn thành nốt
Yêu cầu này của y nghe thì quá đáng, nhưng nghĩ kỹ, nếu không đủ giao tình, không đủ tin tưởng, ai lại mời một người làm phù rể trong ngày trọng đại nhất cuộc đời mình
Thế nhưng Trần Thuật chỉ đại biểu ý tứ vậy thôi, không ngờ Bạch Khởi Nguyên đồng ý thật, cao hứng nói: ” Hôm nay nhất định không say không về, tốt nhất là uống tới anh Khởi Nguyên không thể đi Thượng Hải quay phim nữa.”
Bạch Khởi Nguyên trêu: ” Phim Chàng cơ trưởng do cậu viết kịch bản đấy, cũng do Huỳnh Hỏa Trùng có quan hệ mật thiết với cậu đầu tư, tôi mà không đi quay phim được, ai tổn thất lớn nhất?”
“ Là Tô Âm.” Trần Thuật độc ác đáp:
Lần này thì cả ba cùng cười, không khí mới thực sự thoải mái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ khi Trần Thuật từ Hổ Cư Sơn về được Lật Côn gọi tới văn phòng nói chuyện, sau đó liền không có bất kỳ động tĩnh nào nữa, cứ như là đã quên mất sự tồn tại của y vậy
Đương nhiên là ông chủ tập đoàn lớn, đúng là không thể nhớ mãi một phó tổng giám
Trần Thuật tất nhiên cũng vui vẻ để chuyện như thế, dù sao y tỏ rõ thái độ rồi, quyết định thế nào thì ông tự đau đầu đi
Đương nhiên Trần Thuật không vì thế mà buông lỏng công tác, y vẫn như mọi khi đi làm đúng giờ, buổi sáng xử lý tiến độ các hạng mục, buồi chiều cùng người đứng đầu các tiểu tổ gặp riêng hoặc cùng thảo luận, cân bằng tài nguyên của công ty tới với mỗi nghệ sĩ, không để họ sinh oán hận vì bên trọng bên khinh
Phòng kế hoạch thực sự là cái phòng có giá trị thù hận cao nhất Đông Chính
Nhưng Trần Thuật công tác càng lúc càng thuần thục, hơn nữa y giỏi điều phối thời gian, giải quyết sự vụ nhanh gọn, cho nên mọi người gần như không phải tăng ca, khiến tuy tín của y ở phòng kế hoạch ngày càng cao
Nhìn có vẻ chẳng phải thành tích gì nổi trội, nhìn trong báo cáo công tác chẳng thấy, nhưng người trong cuộc mới biết được điều này có giá trị thế nào
Không cần ví dụ xa xôi gì, Trần Thuật trước kia ở Hoa Mỹ tăng ca như cơm bữa, thức thâu đêm suốt sáng là chuyện thường
Cũng chỉ có được chừng đó lương thôi, ai không hi vọng có thể về sớm với vợ con
Ai không muốn có thêm thời gian rảnh cùng bạn gái đi mua vài bộ quần áo, xem vài bộ phim
Hoặc đơn giản có chút thời gian cho sở thích cá nhân
Cuộc đời ngắn ngủi, trừ công tác ra còn có cuộc sống nữa, chỉ tiếc rằng thời đại này, mọi người chỉ có công tác, không có cuộc sống nữa rồi
Thời gian trôi đi, ồn ào lắng xuống, Trần Thuật lặng lẽ công tác, yêu đương, giới giải trí vẫn sôi nổi như vậy, hôm nay fan nhà này chửi fan nhà kia, mai có tin nam diễn viên nào đó làm bạn gái có bầu lén lút đi phá thai, dần dần người ta quên đi Trần Thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.