Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 383: Có tiền rồi




Thời gian đã đi tới những ngày cuối cùng của năm dương lịch, Hoa Thành vào chính giữa mùa đông, cây lá vẫn xanh tốt, dù ngày nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ mười ba, mười bốn độ, còn chưa là gì so với cảnh bốn bề gió tuyết mịt mù ở Lạc Thành quê Trần Thuật
Hôm đó hết giờ làm, Trần Thuật lái xe tới Huỳnh Hỏa Trùng, phải nói y rất cái tiểu viện cổ kính tĩnh mịch này, như chốn quy ẩn giữ phố thị phồn hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật tắt máy, đi lên văn phòng chủ tịch, đã lâu rồi y không tới Huỳnh Hỏa Trùng, một là vì tị hiềm, dù sao y vẫn đang ăn lương của Đông Chính, hai nữa là ở bên này thực sự không có việc gì của y, giờ nhân viên các bộ phận cơ bản đã đầy đủ, bộ khung được lập lên, Thang Đại Hải qua thời kỳ cọ xát dần quen việc rồi, nên y chỉ cần yên tâm làm cổ đông là đủ
Khi Trần Thuật vào phòng thì thấy ở trên bàn trà đã đặt một chai rượu vang và hai ly cao cổ, nhìn nhãn chai vang mà suýt xoa: ” Làm chủ tịch Thang tốn kém rồi.”

Thang Đại Hải bĩu môi như chuyện này chẳng đáng gì, thấy Trần Thuật định cầm chai rượu thì ngăn cản: ” Khoan khoan, tôi đi tắt đèn.”

Sau đó tạch một cái, cả phòng chìm vào bóng tối, Trần Thuật tò mò: ” Anh tắt đèn làm gì thế?”

Lời vừa mới dứt thì xoạch, ánh lửa tóe lên, Thang Đại Hải đánh diêm châm nến, trong phòng bập bùng tỏa ra thứ ánh sáng ám muội
Trần Thuật hoảng rồi, muốn tỏ rõ thái độ của mình trước khi Thang Đại Hải nói gì, nếu không sau này không làm bạn được nữa: ” Đại Hải, anh làm gì vậy hả
Anh đã có Vũ Khiết, hai người sắp đính hôn rồi, chẳng mấy chốc bày tiệc chính thức.”

“Tôi và Tiểu Khuê tình cảm rất tốt, anh cũng thấy rồi, tuy tương lai gập ghềnh, nhưng hai chúng tôi đều nghiêm túc đi tới hôn nhân ..
Anh biết mà, tôi luôn coi anh như anh trai mình.”

“ Tôi cũng coi cậu là là người anh em tốt nhất, cậu nói thế làm gì?” Thang Đại Hải đang rót rượu, sau một hồi hoang mang thình lình hất thẳng rượu vào mặt Trần Thuật, chửi: ” Trần Thuật, không ngờ cậu có tâm tư kinh tởm đó, tôi là đấng nam nhi đường đường, sao có thể là loại cậu nói
Hơn nữa dù có, tôi cũng không nhìn trúng cậu.”

“ Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Trần Thuật kệ rượu chảy trên mặt, thở phào: ” Đi bật đèn trước đi, hết nến lại rượu vang, tôi cứ rờn rợn.”

“ Cái thứ không hiểu hưởng thụ, ở Paris, tôi và Vũ Khiết đều uống rượu như thế.”

“ Hai người bật đèn hay tắt đèn, đứng uống hay nằm uống là sở thích và tự do của hai người, chúng ta cứ bật đèn uống rượu đi.”

Thang Đại Hải thả mình ngồi xuống ghế sô pha: ” Tùy cậu, mất hứng uống rượu rồi.”

“ Không sao, không sao, một mình tôi uống hết được mà.”

“ Mơ đi, mấy nghìn một chai đấy.”

“ Cám ơn chủ tịch Thang mời rượu.” Trần Thuật nhanh chân bật đèn, đèn sáng một cái liền yên tâm hơn hẳn, thổi hết nến rồi tự rót tự uống
Quá đã, đúng là đồ đắt tiền, không có anh em thổ hào, bao giờ mới được uống một chai rượu đắt tiền như thế: “ Khui chai rượu này, chắc có chuyện quan trọng gì muốn tuyên bố hả?”

“ Đương nhiên, tuy cậu không tham dự vào nghiệp vụ của công ty, nhưng chia hoa hồng thì có tham dự chứ?”

“ A, bán cổ phần rồi à?”

Nhạc Hải tuy không thể so với ba ông lớn, nhưng cũng là công ty hàng trên, bỏ đi nhân phẩm thì năng lực của Từ Vĩnh Uy không phải bàn
Mấy năm qua Nhạc Hải phát triển không tệ, nếu không có chuyện Lưu Long ảnh hưởng thì bọn họ đã lập kế hoạch lên thị trường chứng khoán huy động vốn làm lớn rồi
Thang Đại Hải không để Trần Thuật uống hết rượu một mình, giật lấy chai rượu rót một ly: ” Lão hồ ly đó có lẽ là có tật giật mình, muốn chúng ta không truy cứu trách nhiệm nữa, lấy tiền của Lưu Long trừ tai, nhưng không thể không nói, tặng cho chúng ta ân tình lớn.”

“ Đôi khi phải thừa nhận, thời này kẻ xấu như Từ Vĩnh Uy mới dễ thành công.”

“ Xì, vì vài đồng tiền mà đi làm chuyện dơ bẩn, không đáng.”

Trần Thuật không thèm đi tranh cãi với Thang Đại Hải chuyện này, vì hắn chỉ có ưu điểm nổi bật đó thôi, chợt nhớ ra điều gì: ” Ân tình lớn
Có thể khiến Thang đại thiếu gia coi tiền như cỏ rác nói ra câu này, sợ là Huỳnh Hỏa Trung kiếm lớn rồi phải không?”

“ Cậu đoán xem.” Thang Đại Hải tỏ vẻ thần bí:

Trước kia Trần Thuật cũng xem đánh giá do đội ngũ kiểm toán của tập đoàn Phúc Tính rồi, nên giơ ba ngón tay: ” 3000 vạn hả?”

“ Không, thêm số 0 vào đi.”

Ba ngón tay Trần Thuật giơ mãi lên không, mãi mới nói ra được một cậu: ” Anh cho tôi uống rượu giả à?”

“ Vớ vẩn, tôi mà thèm dùng rượu giả à, dù là đổ đi thì tôi cũng đổ rượu thật.” Thang Đại Hải thấy bị xúc phạm ghê gớm:

“ Sao tôi lại thấy chóng mặt thế này?” Trần Thuật đặt tay lên trán: ” Anh nói lại cho tôi nghe lần nữa xem, anh nói chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?”

“ 300 triệu, tài chính tiền kỳ mượn tạm của Phúc Tinh, chúng ta phải trả lợi tức, sau khi khấu trừ, đại khái có 300 triệu.” Thang Đại Hải nhấp ngụm rượu, bỗng thấy rượu sao mà ngon thế: ” Choáng hả?”

“ 300 triệu
Thực sự là 300 triệu ấy hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao nhiều thế?” Trần Thuật sợ chết khiếp, đó là những 300 triệu đấy, y từng nghĩ, nếu mình có thể viết tiếp ra được kịch bản xuất sắc, năm bảy năm sau mình có thể tích góp được ba ngàn vạn:

Được rồi, đó còn là không ăn không uống đấy
Thượng Hải, Quang Châu, Thâm Quyến này, người có gia tài ngàn vạn nhiều lắm, vì chỉ cần có căn nhà kha khá là cơ bản là có số tiền đó, nhưng gia sản tới trăm triệu vẫn hiếm vô cùng
Với Trần Thuật mà nói là con số kinh khủng
Nếu tính lương ở Đông Chính, y phải làm cả nghìn năm mới có số tiền đó
“ Cần mất mặt thế không?” Thang Đại Hải khinh bỉ: ” Tiền quảng cáo mỗi năm của tập đoàn Phúc Tinh còn nhiều hơn thế.”

Trần Thuật muốn tống chai rượu vào miệng hắn, làm sao để hắn hiểu được tâm trạng của mình bây giờ, nghĩ một lúc hỏi: ” Mỗi năm anh làm chủ trì ở Đài truyền hình được bao tiền?”

“ 20 vạn thì phải?” Thang Đại Hải không chắc, vì hắn có sống bằng lương đâu: ” Thêm vào các loại chạy show, chừng là 50 vạn?”

Trần Thuật lại hỏi: ” Thử nghĩ anh phải làm việc 600 năm mới có số tiền đó, có thấy vui hơn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.