Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 384: Coi như cô chết rồi




Thang Đại Hải ngồi bật dậy, nghĩ như thế thì đúng là đáng cao hứng thật, làm một tháng kiếm về số tiền ngang 600 năm, lại còn tự mình kiếm được, rót rượu cho Trần Thuật: ” Ha ha ha, uống, uống, sau này Huỳnh Hỏa Trùng chúng ta có khoản tài chính lưu động kha khá rồi, có thể làm rất nhiều việc, không cần nhờ cha tôi nữa.”
Cuối cùng cũng làm hắn hiểu, Trần Thuật uống một hơi hết luôn ly rượu, lòng dần bình ổn lại: ” 300 triệu đúng là giúp chúng ta giải quyết rất nhiều khó khăn, nhưng thời buổi này làm việc gì cũng cần người hợp tác
Ví dụ chúng ta có đủ tài chính lập hạng mục 100 triệu, song tốt nhất nên cùng công ty khác hợp tác, cùng chia sẻ lợi ích, cũng là san sẻ nguy hiểm, đồng thời kiến lập quan hệ
Một hảo hán cần ba người giúp, chúng ta không thể không có bạn.”
“ Tôi nói mà, cậu nên tới đây quản lý công ty.” Thang Đại Hải trách móc: ” So với việc đợi người khác đuổi đi, không bằng hiên ngang mà đi, tới đây thành tổng giám đốc ngay, sau này chúng ta làm lớn lên, quay lại mua Đông Chính, cho mù cái mắt chó của Lật Côn.”
Trần Thuật không trả lời câu này: ” Sao kiếm nhiều thế
Đàm phán sau đó tôi không chú ý, nhưng cũng không thể kinh người thế chứ?”
“ Dựa theo đánh giá của Nhạc Hải thì bộ phận cổ phần của Lưu Long trị giá hơn 100 triệu, nhưng vì Nhạc Hải hiện rơi vào khủng hoảng hình tượng cùng nguy cơ chữ tín, nhiều nghiệp vụ bị đình trệ, cho nên bị tôi ép giá thấp hơn.”
“Sau khi thỏa thuận thành công, tay Từ Vĩnh Uy đó không tầm thường, có tài chính liền khởi động lại hai hạng mục đang đình tệ, đem chuyện này tuyên truyền khắp nơi, cứu lại danh dự của Nhạc Hải.” Thang Đại Hải tặc lưỡi: ” Bảo sao hắn cần dùng tài chính thu mua, vì thanh danh không tốt, không thể vay được ngân hàng, thêm bị đối thủ nhân cơ hội chèn ép, chúng ta thực sự là cứu chúng đấy.”
“Hắn còn bóng gió là đàm phán với đội ngũ pháp luật của Phúc Tinh, chậc, thằng cha gian quá.”
Trần Thuật không tán đồng lời này, tuy tiền bọn họ hữu ích, nhưng nếu không có sự lão luyện của Từ Vĩnh Uy thì không cứu được Nhạc Hải
“ Nếu không thì không ưa nổi Từ Vĩnh Uy, tôi thực sự không muốn bán số cổ phần này đi, nắm trong tay một hai năm, giá trị càng lớn
Nếu Nhạc Hải lên sàn thành công, cậu có thể tưởng tượng được sẽ là bao tiền không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoặc nếu cổ phần này được công ty lớn như Đông Chính mua, lợi ích còn lớn hơn nữa.” Thang Đại Hải cười gian: ” Cậu có biết cuối cùng ai mua số cổ phần này không?”
“ Không.” Vừa rồi đoán sai, Trần Thuật không muốn lộ cái dốt của mình ra nữa, thao tác khoản tiền lớn cỡ đó, thực sự nhiều vấn đề y chưa đủ tầm suy đoán:
“ Hoa Mỹ đấy.”
Hoa Mỹ
Trò đời hay thuật, Trần Thuật lần nữa thấy uống phải rượu giả rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Uống say luôn
Khi điện thoại vang lên thì Trần Thuật còn đang chìm trong mộng đẹp
Trong giấc mộng đó, y mua còn căn nhà lớn màu trắng, trước nhà có hồ bơi và bãi cỏ, Khổng Nhược Khuê ngồi ở đình nhỏ trong sân chơi piano, còn y thì cùng hai đứa con một trai một gái đá bóng
Y vừa đá quả bóng bay đi thì có tiếng chuông điện thoại vang lên
Trần Thuật sờ khắp toàn thân, phát hiện mình mặc đồ ngủ không có túi, làm sao có điện thoại, vừa nghĩ thế lập tức tỉnh lại
Không ngờ là một giấc mơ
Xem số hiển thị, là số lạ, Trần Thuật nhíu mày song vẫn nhận máy: ” A lô, ai thế?”
“ Trần Thuật, em đây.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc, giọng nói vang bên tai y nhiều năm, bằng đủ sắc thái:
“ Lăng Thần?” Trần Thuật ngồi bật dậy nhìn đồng hồ đã 11 giờ rồi, không hiểu có chuyện gì, bất giác lo lắng, mất một giây mới nhớ ra, bọn họ chia tay rồi, lạnh lùng hỏi: ” Muộn thế này rồi, cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“ Trần Thuật, có vài chuyện muốn bàn với anh, mai chúng ta có thể gặp nhau được không?”
“ Có lẽ cô chưa nghe thấy câu này, vậy để tôi dạy cô, người cũ thì tốt nhất coi như chết rồi.” Nghe Lăng Thần nói chuyện với mình bằng giọng bình thản như chưa từng có gì, cơn giận khó tả bùng lên trong lòng Trần Thuật: ” Cô có thể coi tôi chết rồi được không?”
“ Trần Thuật, chúng ta dù không phải là người yêu nữa, cũng có thể làm bạn mà
Dù không thể làm bạn, cũng có thể làm đối tác thương nghiệp
Em tìm anh là có chuyện quan trọng, là công việc, anh đừng hiểu lầm, em cũng hi vọng anh trưởng thành một chút ...”
“ Vậy tôi coi cô chết rồi.” Trần Thuật cúp điện thoại luôn:
Đồ thần kinh
Cúp điện thoại rồi, lửa giận của Trần Thuật vẫn sôi lên như dung nham, cô phản bội tình cảm của tôi, cô phụ sự chung thủy của tôi, cô biến phấn đấu của tôi ở công ty mấy năm thành con số không ..
Vậy mà cô còn mặt mũi nào mà nói câu đó
Từ khi nào hai chữ bạn bè rẻ rúng thế
Đối tác thương nghiệp à, càng không thể, các người hất nước bẩn lên tôi, đâm sau lưng tôi, cướp mọi thứ của tôi ..
Ai ngu xuẩn tin vào đối tác như thế
Lăng Thần thích hư vinh, thích vật chất, không phải sau này Trần Thuật mới biết, nhưng thế có sao, y có thể bao dung được điều đó, vì Trần Thuật thực sự yêu cô
Dù Lăng Thần có phản bội y, Trần Thuật đau lòng chứ không hận, y chỉ muốn quên đi ...
Vì thế mới bảo Lăng Thần coi như y đã chết
Nhưng những câu nói kia thì thực sự quá trơ trẽn rồi, cô có thể đem tình cảm đổi lấy lợi ích, nhưng cô không được coi nó như thứ rẻ rách không đáng một đồng
Nếu cô tránh mặt tôi, cô muốn tôi biến đi cho khuất mắt, tôi còn có chút nhớ tới cô, nhưng cô trơ trẽn xuất hiện như vậy ..
Trần Thuật khinh bỉ, ghê tởm
Con người có thể thay đổi tới mức đó à
Con người ta có thể trơ tráo đến thế à
Thở phì phò một lúc Trần Thuật mới dần bình tĩnh lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Ngủ thôi, không đáng.” Trần Thuật nhét điện thoại xuống chăn, cố gắng tìm lại giấc mơ hạnh phúc kia:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.