“ Anh về rồi à?” Giọng Lăng Thần vang lên bên tai:
Vương Tín từ trạng thái thất thần tỉnh lại, nhìn bộ dạng ngái ngủ linh dim của Lăng Thần: ” Xin lỗi, anh đang nghĩ vài việc, có phải đánh thức em không?”
“ Không sao.” Lăng Thần bò dậy: ” Đói không
Em làm mỳ trứng cho, ngoài trời mưa lớn, trên người e còn hơi lạnh đấy, anh mau đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.”
Khi ở cùng Trần Thuật, Lăng Thần rất ít khi vào bếp, đa phần Trần Thuật đều làm cơm cho cô, hoặc đưa cô đi ăn món ngon cải thiện cuộc sống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng từ khi theo Vương Tín, cô đảm nhận vai trò trước kia của Trần Thuật
Với cô ái tình là trò chơi bập bênh giữa đôi tình lữ, nhan sắc, tiền bạc, vóc dáng, địa vị, tuổi tác, vân vân ..
Đều là vốn liếng anh có, anh có càng nhiều, đầu bập bênh anh ngồi càng hạ thấp xuống
Còn người ở cái đầu nhẹ trên cao kia sẽ hoảng sợ, nghĩ mọi cách tăng thêm vốn liếng cho mình
Khi đó Lăng Thần cho rằng mình có nhiều vốn liếng hơn, cho nên cô là phía được chăm sóc nâng niu, cô yên tâm hưởng thụ tất cả, giờ so với Vương Tín ngồi ở phía đối diện, vốn liếng cô sở hữu không là gì, cho nên cô cần cù, cùng hạ mình thêm vốn liếng vào
Ở trước mặt Vương Tín, cô biến thành Trần Thuật trước mặt mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Tín kéo tay Lăng Thần lại: ” Anh không đói, sao em không lên giường ngủ mà nằm ở sô pha?”
“ Em nói em đợi anh mà.” Lăng Thần dựa vào vai Vương Tín nũng nịu: ” Vốn định vừa xem sách vừa đợi, không ngờ mệt quá, vô tình thiếp đi.”
“ Ngốc lắm, anh lớn thế này rồi còn cần em đợi sao?” Vương Tín kéo Lăng Thần vào lòng, vừa cho tay vào dưới áo ngủ, định âu yếm một chút thì thấy không đúng, sờ trán cô: ” Anh cảm giác em bị sốt đấy.”
“ Thế à
Chắc là ngủ lên người nóng lên đấy.”
“ Ngoài trời lạnh như vậy, trong phòng lại không bật điều hòa, em cũng không đắp chăn, sao mà nóng được.” Vương Tín sờ má sờ người Lăng Thần: ” Đúng là sốt rồi.”
“ Không sao.” Lăng Thần nhớ ra: ” Em không cẩn thận gặp mưa, lát uống thuốc là khỏe.”
“ Sao lại để gặp mưa?” Vương Tín trách:
“ Em ra ngoài, không bắt được xe, rồi trời mưa bất chợt ..
Không sao mà, em bị cảm nhanh khỏi lắm.”
“ Đều tại anh, không đưa chìa khóa cho em để em lái xe về
Để anh đi lấy thuốc cho.” Vương Tín mở hộp y tế trong nhà, lấy thuốc ảm, nước ấm cho Lăng Thần uống, sau đó bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường cẩn thận đắp chăn cho cô, hôn lên trán ôn nhu an ủi: ” Ngủ ngon, dậy là không sao.”
Lăng Thần yếu ớt ừm một tiếng: ” Anh mau đi tắm, không là cũng cảm đấy.”
Đợi Vương Tín khép cửa phòng ngủ lại, đôi mắt Lăng Thần đang mơ màng mở ra, sắc bén như dao
Ào ..
Vương Tín vặn vòi hoa sen, mặc cho nước cực nóng xối lên người tới mức da đỏ lên
"Cha thích người như thế, nhưng cha không cho phép cô ta thành người nhà ta
" Nếu cô ta muốn tiền, chúng ta cho cô ta tiền, ba trăm vạn, năm trăm vạn hay một ngàn vạn
Cha có thể cho cô ta số tiền mà cô ta kiếm cả đời không được
"Con thích cô ta
Con thích cỡ nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu cô ta ảnh hưởng tới cuộc hợp tác quan trọng của công ty, con cũng ủng hộ cô ta à
Nếu vì cô ta mà ảnh hưởng tới con nắm giữ cả đại cục của Hoa Mỹ, con có đứng bên cạnh cô ta
“Hoa Mỹ hay cô ta, con chọn bên nào?”
Rầm
Vương Tín đấm một phát vào tường đá hoa cương, da rách toạc, máu hòa vào với nước chảy xuống, chưa kịp xoáy tròn đã trôi xuống cống biến mất tăm tích
Nhiều khi chúng ta đổ máu không đáng một đồng
Trần Thuật ngồi trước laptop viết bản thảo, Khổng Nhược Khuê bóc nhãn, lấy hạt đen bên trong ra, thịt chia đôi, một nửa đút vào miệng Trần Thuật, một nửa cho vào miệng mình
“ Có ngọt không?”
Cô mặc một bộ trang phục nhẹ ở nhà màu xanh nhạt, mặt mộc, tóc xõa tự nhiên, đôi chân dài khoanh trên ghế sô pha, mang cảm giác gợi cảm lười nhác
Đây là nhà Trần Thuật, à là gian phòng thuê chật hẹp của Trần Thuật
“ Không ngọt bằng em.” Hai tay Trần Thuật gõ phím như bay, mắt nhìn màn hình không chớp, miệng nói lời ngọt ngào không cần nghĩ:
“ Nói dối.” Khổng Nhược Khuê giận dỗi: ” Anh có nhìn em đâu.”
Trần Thuật thở dài dừng tay, lấy di động trên bàn bật camera lên hướng về phía Khổng Nhược Khuê: ” Cười.”
Thế là Khổng Nhược Khuê nghiêng đầu cười
“ Em tự xem đi.”Trần Thuật chỉ màn hình: ” Có ngọt không
Em nói một câu công bằng đi, có ngọt không?”
“ Ngọt.” Khổng Nhược Khuê gật đầu:
“ Sau này không được nghi ngờ anh.” Trần Thuật đặt máy xuống, nghiêm túc nói: ” Anh ghét nhất người khác nghi ngờ mình.”
“ Xin lỗi.” Khổng Nhược Khuê bóc một quả nhãn nữa đút vào miệng Trần Thuật: ” Em xin lỗi anh được chưa?”
“ Đây là cách em xin lỗi à?”
“ Vậy anh muốn gì, ít nhất cũng phải cho người ta chút gợi ý chứ?”
“ Anh muốn gì à
Thế anh muốn gì em cho cái đó sao
Anh muốn có ích gì không
Anh nói đêm nay em ở lại đây thì em có ở lại không?” Trần Thuật hầm hừ: ” Quan trọng vẫn là tâm ý của em.”
Khổng Nhược Khuê mặt chợt đỏ bừng, bảo sao tối nay lại lạnh nhạt với người ta, đồ mưu mô: ” Vậy đêm nay em ở lại.”
“ Thật không?”
Trần Thuật mở to mắt, mặc dù biết nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa khi ở Hổ Cư Sơn chẳng phải cũng "chung chăn gối" rồi à
Nhưng đây là Hoa Thành, là hang sói .
Phì phì, là nhà mình
Chẳng lẽ cô ấy không sợ xảy ra chuyện gì sao
Thế là Khổng Nhược Khuê ở lại thật, căn bản không biết chờ đợi mình là chuyện đáng sợ gì
Trần Thuật dừng làm việc, thời gian còn dài, trước tiên dẫn cô ra cổng tiểu khu ăn đồ nướng, chỗ bọn họ ở cách Quán mỳ Lão Gia cũng rất gần, nhưng mà giờ đang mưa, đi không tiện
Hơn nữa chẳng may Lão Gia thấy Khổng Nhược Khuê muộn thế này còn dính lấy mình, khuyên cô sớm về nhà thì sao
Trần Thuật không tin nhân phẩm của Lão Gia
Mua hai mươi xâu thịt dê, mười xâu gân nướng cay, hai cái chân gà, một hộp bánh bao nướng, Trần Thuật nhìn Khổng Nhược Khuê làm bộ, uống gì không quan trọng: ” Hay là uống một chút?”
Uống say, hoặc là giả vờ say, sau đó có thể làm rất nhiều việc cấm trẻ em
Khử khửa khửa, lão tử đúng là cao mưu.