Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 395: Bữa cơm ánh nến




Đúng như Trần Thuật nói, nấu ăn và sáng tác đều cần thiên phú, mẹ y nấu ăn cả đời rốt cuộc nấu ăn vẫn không ngon, nhưng cha y rất ít khi vào bếp lại có tay nghề nấu nướng tốt
Khi Trần Thuật và Lăng Thần sống với nhau, hai người không thể ngày ngày ra quán ăn, ví tiền chịu không được
Cho nên đại đa số thời gian Trần Thuật xuống bếp, Lăng Thần ở bên xem phim Hàn hoặc chơi game, thi thoảng chạy tới cầm đồ ăn vặt đút vào miệng Trần Thuật như cho chó con ăn, rồi nhìn y chờ đợi, đợi xem Trần Thuật nhíu mày hay là gật gù khen ngon để quyết định có cho y ăn thêm không
Cuộc sống đơn giản tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc ấy vốn tưởng rằng sẽ là mãi mãi, Trần Thuật sẵn lòng làm cơm cho Lăng Thần cả đời
Vậy mà Lăng Thần xuống xe giữa chừng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xuống xe xong lại còn gọi điện báo cảnh sát, nói Trần Thuật lái xe dù, kinh doanh không giấy phép
Chả hiểu sao, lại nhớ tới Lăng Thần nữa rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật nấu chính, Khổng Nhược Khuê ở bên hỗ trợ
Đã đuổi cô đi mấy lần rồi, bảo cô ra ngoài nghỉ ngơi, xem ti vi ăn vặt, không thì giúp y xem kịch bản đang viết cũng được
Trong bếp nhiều mùi dầu mỡ, làm xong bữa cơm, tay mỡ màng chưa nói, cả quần áo cũng ám mùi, Lăng Thần thích lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ, ghét nhất là chuyện này
Nhưng Khổng Nhược Khuê cứ kiên trì ở lại, cô nói thức ăn phải có công sức của mình ăn mới ngon, nếu không lát nữa Trần Thuật ăn ngon lành, mình ăn chẳng ra vị gì thì sao
Khổng Nhược Khuê lúc nãy đi siêu thị còn mua một đôi tạp dề tình nhân, hình heo cha và heo mẹ ở ngay trước ngực rất nổi bật, lại khiến người ta cảm giác vui tươi
Chuẩn bị thì cầu kỳ, nhưng mà cô chẳng làm được mấy, bóc tỏi, gọt khoai tây, rửa rau và … gây vướng víu
Trần Thuật đổ dầu vào chảo, cô ở bên vỗ tay :" Oa, Trần Thuật thật lợi hại
Trần Thuật cho tỏi vào chảo mỡ, cô lại lần nữa khen:" Oa thơm quá, Trần Thuật, anh thật giỏi
Tới khi thịt bò khoai tây xèo xèo nổi bong bóng, hương thơm bay ngào ngạt, cô như con mèo nhỏ tham ăn chạy qua chạy lại không ngừng hỏi với bộ mặt tội nghiệp :" Đã chín chưa
Cơm tối rất phong phú, món chính là thịt bò hầm khoai tây, trừng chiên hành lá, món rau cải xào dầu, à phải còn có món canh bí đao do Khổng Nhược Khuê đặc biệt yêu cầu
Cô nói mình bị nhiệt
Mưa rơi rả rích, hơi lạnh run người, thế mà lại bị nhiệt
Chắc là tối qua ăn nhiều đồ nướng quá đây mà
Trần Thuật thầm nghĩ
Trần Thuật bê thức ăn lên, Khổng Nhược Khuê đã bày xong bát đũa
“ Uống một ít nhé?”
Khổng Nhược Khuê nháy mắt: ” Chưa từ bỏ ý định à?”
“ Không phải, em nghĩ đi đâu thế?” Trần Thuật che giấu xấu hổ giải thích: ” Trong nhà còn có một chai rượu vang, lần trước Thang Đại Hải mang tới, chắc không tệ, lúc thế này chẳng phải nên thắp vài cây nến, uống ly rượu vang à?”
“ Bữa cơm ánh nến à?” Khổng Nhược Khuê cao hứng: ” Tốt quá, em chưa được ăn cơm ánh nến thật đâu, sao không sớm nhắc em, hôm nay em quên mua nến rồi.”
Tất nhiên khi đóng phim cô trải qua chuyện này rồi, nhưng mà khi đó vây xung quanh là mấy chục người, đạo diễn, trợ lý, kỹ thuật, rồi máy quay dí tận mặt, phải nói lời thoại, lấy đâu ra lãng mạn
“ Không sao, trong nhà có.” Trần Thuật nói xong đứng dậy đi lấy nến:
“ Hai người thường xuyên ăn cơm dưới ánh nến à?” Khổng Nhược Khuê có chút ghen tỵ, lại giả vờ như chẳng để ý, thật tủi thân, đường đường đại minh tinh vang danh khắp Châu Á mà chưa từng nếm trải cảm giác đó ngoài hiện thực:
Trần Thuật giật mình, nhưng ứng phó không hề tệ, cũng nói như thật: ” Tiểu khu thường mất điện.”
“ Đúng là tiểu khu tốt.” Khổng Nhược Khuê đổi giận làm vui:
Tách
Đèn trong phòng tắt hết, chỉ còn lại hai cây nến trắng tỏa ánh sáng nhu hòa trên bàn
Ánh sáng không tốt, khuôn mặt Khổng Nhược Khuê càng thêm kiều diễm, như hoa quỳnh nở trong đêm đen, thanh u tuyệt mỹ
Trần Thuật nghĩ trong mắt Khổng Nhược Khuê, chắc mình cũng càng thêm anh tuấn, ít nhất nốt ruồi ở mũi trái không thấy nữa, nâng ly lên: ” Nào, mời cô Khổng Khuê mỹ lệ khả ái của chúng ta.”
“ Mời anh Trần Thuật đạo đức cao khiết của chúng ta.” Khổng Nhược Khuê tươi cười nâng ly:
“ Sao lại là đạo đức cao khiết?” Trần Thuật khựng tay lại:
“ Đương nhiên, thế anh nghĩ em thích anh vì anh đẹp trai à, nam nhân đẹp trai có đầy trong đoàn phim rồi.”
Khổng Nhược Khuê khen tài nấu nướng của Trần Thuật không ngớt, đừng thấy vóc dáng của cô gầy gò mà nhầm, cô nàng này là động vật ăn thịt điển hình, món thịt bò hầm khoai tây ăn liền hai bát mà còn có cảm giác chưa đã, xoa cái bụng nhỏ no tới căng lên: ” Thực sự muốn ăn bát nữa.”
Trần Thuật dở khóc dở cười: ” Thôi, mai ăn.”
“ Không, thi thoảng em cũng phải thả lỏng, nhưng nếu ăn mãi không phải thả lỏng mà là buông thả rồi
Sau bữa hôm nay, cả tháng không được ăn thịt nữa, hai tuần tiếp theo phải tăng cường vận động, nếu không sẽ không mặt mũi nào gặp ai.” Khổng Nhược Khuê lắc đầu, vừa ăn no đã phải lập tức lên kế hoạch giảm cân, đây là chuyện đau khổ lớn nhất cuộc đời cô:
“ Em gầy lắm rồi, thực sự không nên giảm béo nữa.” Trần Thuật cầm bàn tay gầy guộc của Khổng Nhược Khuê mà thương, vốn đã gầy, vào núi vất vả còn ốm nặng một hồi nên lại càng gầy:
Khổng Nhược Khuê thở dài: ” Hiện thực thì em gầy, nhưng anh không phải không biết, lên hình một cái, mặt và thân thể bị kéo rộng ra, như vậy không đẹp nữa ..
Bọn em không những phải đẹp trong hiện thực, còn có mỹ cảm trong ống kính, đã chọn nghề này rồi thì phải hi sinh thôi.”
Đúng là chuyện chẳng có cách nào, mỗi nghề mỗi cái khó riêng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người vừa ăn vừa uống rượu, chẳng mấy chốc chai rượu vang đã bị uống hết, má đều hồng hào, mắt mông lung, mới đầu hai người ngồi đối diện, sau đó chuyển sang ngồi bên nhau, rồi chẳng cần âm mưu quỷ kế gì hai cái môi tìm tới với nhau hết sức tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.