Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 396: Coi như di động hết pin




Khi Trần Thuật thức dậy thì vẫn có cảm giác như trong giấc mộng vì Khổng Nhược Khuê nằm bên cạnh y, đang cuốn chặt chăn ngủ ngon lành
Mưa cứ rơi suốt cho nên đêm qua Khổng Nhược Khuê lại không về nhà
Chỉ khác một chút là tối qua Trần Thuật say rượu ngủ mất, lần này cả hai đều tỉnh táo, nam nữ đang say trong men tình luôn khát vọng thời gian trôi qua chậm một chút, dính ở bên nhau lâu hơn một chút
Hai người ngủ chung giường nhưng đắp hai cái chăn
Thời khắc đó Trần Thuật thấy may mắn vì nhà mình có một cái giường, nhưng cực hận mình có hai cái chăn
Thêm một cái chăn giống như Vương Mẫu nương nương rút trâm trên đầu thuận tay rạch ra Ngân Hà, chia tách Ngưu Lang Chức Nữ ở hai đầu, cách sông nhìn nhau
Trần Thuật ngủ dậy chuẩn bị đi tắm
Xem phim nam nữ sống chung, sau khi rời giường chuyện đầu tiên không phải nam nhân đi tắm thì nữ nhân đi tắm
Đi tắm đại biểu cho nghi thức thần bí nào đó
Có câu nói thế nào nhỉ
Đúng rồi, cuộc cống cần cảm giác nghi thức
Khổng Nhược Khuê mở mắt ra nhìn trần nhà trắng tinh, đôi mắt ở trong trạng thái mê hoặc đờ đẫn
Đây không phải là phòng mình, trần nhà mình không phải chỉ có một màu trắng đơn giản thế này, trần nhà mình treo đèn cung đình lưu ly kiểu Pháp, mà ở đây chỉ có cái vật thể hình hộp gắn vào tường
Cả đồ gia dụng, rèm cửa, cả chăn cũng có khác biệt rất lớn
Đây là phòng của Trần Thuật
Khổng Nhược Khuê vươn cánh tay trắng nõn nà vuốt ve cái gối của Trần Thuật, lòng có cảm giác vừa thỏa mãn vừa thẹn thùng
Cô chẳng thể ngờ, mình lại tùy ý ngủ trên giường một nam nhân như vậy
Lần trước ở trên Hổ Cư Sơn, họ cũng đã ngủ chung, nhưng khi đó Trần Thuật sốt cao nghiêm trọng, cô nằm bên tiện chiếu cố, hôm qua vì Trần Thuật uống say
Còn lần này, cô ở lại vì cô muốn ở bên Trần Thuật
Từ khi trong lòng có thêm một người, ở một mình cảm giác hết sức cô đơn
Thật tốt
Khổng Nhược Khuê thầm nghĩ trong lòng, thể hiện ra mặt là nụ cười dạt dào hạnh phúc
Trần Thuật đang bận bịu trong bếp, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu lại nhìn: ” Sao không ngủ thêm chút nữa, bữa sáng sắp xong, anh còn định phục vụ tận giường.”
Cái cảm giác này giống như về nhà được cha mẹ cưng chiều, sợ mình ngủ không ngon, sợ mình bị đói
“ Ngủ no rồi.” Khổng Nhược Khuê đi tới sau lưng Trần Thuật, khẽ khàng ôm lấy hông y, hai tay đan trước cơ bụng rắn chắc: ” Làm món gì thế?”
“ Trứng ốp lết, jăm-bông, sa lát hoa quả, bánh mỳ cắt lát ..
Em đi đánh răng đi, sau đó uống cà phê trước, cà phê pha rồi đấy.”
“ Thịnh soạn thế?”
“ Đây là khác biệt lớn nhất giữa bữa sáng kiểu Mỹ và bữa sáng truyền thống Trung Quốc, nhìn thì đầy cả một bàn, thực tế ăn chỉ mấy miếng, không chắc bụng như quẩy rán với sữa đậu.”
“ Đúng thế thật.” Khổng Nhược Khuê cười hì hì, đem mặt dán vào lưng Trần Thuật cọ vài cái, tới khi Trần Thuật quay lại muốn hôn thì cô đã nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rồi:
“ Tiểu yêu tinh.” Trần Thuật tức giận lắm, chẳng lẽ cô ấy không biết bản thân xinh đẹp lại đáng yêu như vậy làm nam nhân khốn khổ lắm sao:
Khổng Nhược Khuê nghề nghiệp tự do, không cần mỗi ngày tới công ty quẹt thẻ báo danh, Trần Thuật thì ngày nào chưa bị ông chủ đá đít thì phải tới công ty
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ăn xong bữa sáng, Khổng Nhược Khuê đi rửa bát, còn nói đây là "gia quy", sau này phải làm theo đó mà làm, một người làm cơm thì người kia phải rửa bát, không được ai lười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là cô gái hoàn toàn khác Lăng Thần, trước kia Lăng Thần không biết làm cơm, càng không rửa bát, vì cô không thích tay dính mỡ
Trần Thuật cũng có thích đâu, tay y là để cầm bút viết, đâu phải là để vào bếp bận bịu nấu nướng, nếu không phải thích em, ai lại thích tay dính đầy mỡ màng chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tay nắm tay đi ra bãi đỗ xe, xe riêng của Khổng Nhược Khuê đã đợi sẵn
Vương Thiều ngồi ở ghế phụ lái, ánh mắt phức tạp nhìn đôi nam nữ như dính vào nhau đi tới, thầm thở dài sau đó đẩy cửa xe xuống: ” Chào tổng giám Trần.”
“ Chào buổi sáng chị Vương, Tiểu Khuê lại phải nhờ chị vất vả rồi.”
“ Việc của tôi mà.” Vương Thiều chỉ muốn tách hai người này ra thật nhanh, ai biết có phóng viên rình rập không, chẳng may họ chụp được thì xong đời, tim cô không chịu nổi kích thích lớn như thế: ” Tiểu Khuê, tới giờ rồi, chúng ta phải xuất phát thôi
Khổng Nhược Khuê quay sang ôm chặt Trần Thuật, thì thầm bên tai: ” Khi làm việc em cũng nhớ tới anh.”
Buông ra một cái nhận lấy kính râm Vương Thiều đưa cho, chớp mắt lại biến thành đại minh tinh vô vàn người theo đuổi: ” Đi thôi.”
Vương Thiều gật đầu với Trần Thuật theo Khổng Nhược Khuê ngồi ở ghế sau, hai ngày qua không dám làm phiền bà cô này, giờ có rất nhiều việc phải trao đổi
Nhìn chiếc xe đi xa dần tới đuôi xe cũng không thấy nữa, Trần Thuật sờ tai ngưa ngứa: ” Anh cũng thế.”
Trải qua hai ngày mưa lớn, bầu không khí Hoa Thành trong lành thấy rõ, phần nào tăng thêm động lực làm việc cho mọi người vào sáng thứ hai uể oải
Trần Thuật tới công ty, thấy Lạc Kiệt đang đứng đợi thang máy thì chạy nhanh tới: ” Ngày nào anh cũng tới sớm hơn tôi, ai không biết còn nghĩ anh là phú nhị đại giả mạo.”
Người khác tự động nhường chỗ, chỉ có hai người vào thang máy, Lạc Kiệt thi thoảng có cảm giác muốn đấm Trần Thuật một cái, khen người ta cũng thật khó nghe, nhớ cái ngày còn quan hệ đối địch, ít nhất có thể mắng y, giọng điệu rất ghen tỵ: ” Khổng Khuê về rồi, hai ngày qua không thấy bóng dáng đâu, gọi điện không nhận máy, nhắn tin trong trả lời, không phải vì hai ngày qua luôn dính cùng với cậu đấy chứ?”
“ Vì sao không thể?” Cái mặt phơi phới xuân sang của Trần Thuật nói dối cũng chẳng ai tin:
Lạc Kiệt mặt mày u oán: ” Trước kia Khổng Khuê không như thế, quan hệ chúng tôi không tệ, thi thoảng còn cùng Khởi Nguyên và tôi đi đánh golf, thư giãn gì đó
Từ khi cậu xuất hiện, tôi và Khởi Nguyên muốn gặp cô ấy một lần cũng khó, quá đáng hơn nữa là ngay cả tin nhắn của tôi cũng không trả lời ...”
“ Thôi, coi như là di động của cô ấy hết pin.” Trần Thuật không để người bạn này thương tâm, an ủi: ” Nghĩ thế có dễ chịu hơn không?”
Lạc Kiệt lườm Trần Thuật một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.