Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 397: Đàm phán hòng rồi.




Cửa thang máy mở ra, câu chuyện cũng dừng lại, nhân viên rối rít tránh qua hai bên khom người chào hai vị tổng giám
Có uy của Lạc Kiệt, người khác không dám quấy rầy Trần Thuật, nghe nói Khổng Nhược Khuê từ Hổ Cư Sơn về rồi, mắt ai cũng lấp lánh vẻ hóng hớt, ai cũng muốn chứng kiến cảnh tổng giám Trần chạm mặt Khổng Nhược Khuê, lúc đó hẳn đặc sắc lắm
“ Qua phòng tôi chút.”
Lạc Kiệt đi trước Trần Thuật về phòng, thư ký đã đứng trước cửa cầm cốc cà phê nóng đợi đưa cho hắn, Trần Thuật có chút ghen tỵ, người này huấn luyện cấp dưới rất có thủ đoạn
Đợi Trần Thuật đóng cửa văn phòng lại rồi, Lạc Kiệt ngồi xuống ghế sô pha vừa uống cà phê hỏi: ” Nghe nói ông chủ cùng Khổng Khuê nói chuyện hợp đồng mới rồi.”
Trần Thuật gật đầu, chuyện này y và Khổng Nhược Khuê chưa nói với nhau câu nào: ” Anh nghe được gì rồi?”
“ Nghe nói khi cô ấy đi, ông chủ đập vỡ cái gạt tàn Cảnh Thái Lam luôn yêu thích.” Lạc Kiệt thỏ dài:
Trần Thuật giật mình: ” Lỡ chủ tịch lỡ tay làm vỡ thì sao?”
“ Cậu dám nói như thế nữa có tin tôi lỡ tay vỡ đầu cậu luôn không?” Lạc Kiệt nâng ly cà phê lên cao:
“ Tôi tin.”
Tin tức của Lạc Kiệt có độ đáng tin rất cao, nói vậy là cuộc đàm phán của hai người họ không vui vẻ gì, hay nói cách khác Khổng Nhược Khuê không chấp nhận phương án hợp tác mới
Nếu thế cô ấy định đi đâu về sâu, mình cũng sẽ đi đâu về đâu
Trần Thuật hối hận
Sớm biết như thế mình nên hỏi lựa chọn của Khổng Nhược Khuê thế nào, vì lo thái độ của mình sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn của cô, nên Trần Thuật trước giờ không hỏi tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng, đổi một góc độ mà nói, mình có hỏi cũng ảnh hưởng được tới quyết định của cô ấy sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đó là cô gái rất có chủ kiến ngoài nhu trong cương, ngay cả Vương Thiều đại đa số cũng chỉ đảm nhiều vai trò phụ trợ thôi
Lạc Kiệt thấy Trần Thuật thất thần thì vỗ vai y: ” Nói cho cậu biết để cậu chuẩn bị tâm lý.”
Trần Thuật cám ơn rồi về phòng, pha cốc trà, nhìn từng lá trà xanh biếc nở ra, lại lần nữa rơi vào trầm tư, nếu đúng lời Lạc Kiệt nói thì cuộc đàm phán của Khổng Nhược Khuê và Lật Côn đã hỏng rồi, nếu vậy Lật Côn sẽ nhanh chóng tìm mình thôi, y cần chuẩn bị ứng phó
Quả đúng vậy, 2 giờ chiều, vừa tới giờ làm, Lật Côn lại hẹn Trần Thuật nói chuyện
Lần này không thông qua thư ký gọi điện cũng không qua Lạc Kiệt chuyển lời mà trực tiếp gọi điện vào di động của Trần Thuật
Lật Côn đang ngồi sau bàn viết cái gì đó, thấy Trần Thuật đi vào ấn điện thoại phục vụ, nói với thư ký: ” Mang hai cốc trà xanh vào.”
Sau đó đẩy ghế ra đứng dậy: ” Nghe Lạc Kiệt nói cậu thích uống trà, tôi cũng có một cân Long Tỉnh thượng hạng, khi đi nhớ mang về một hộp mà uống.”
“ Cám ơn chủ tịch.”
Trần Thuật thầm thất kinh, chủ tịch không gọi mình tới xem cổ phiếu, không chửi mắng, còn cho mình trà ngon, ý gì đây
Đây là bữa cơm trước khi chặt đầu hay là ban cho ly rượu độc
“ Ngồi xuống rồi nói.” Lật Côn ngồi xuống trước chỉ vị trí đối diện:
Trần Thuật liếc mắt qua cái gạt tàn, quả nhiên là thay bằng gạt tàn thủy tinh, cái gạt tàn sứ đẹp đẽ mà y nhìn thấy lần đầu tới đây e là tan thành mảnh vụn
Lật Côn nghiện thuốc nặng, lại châm điếu thuốc rít vài hơi, nhả khói mù mịt mới hỏi: ” Gần đây thế nào?”
“ Rất tốt ạ.” Trần Thuật quyết định án binh bất động, ông thích hàn huyên thì tôi hàn huyên, dù sao đang giờ làm, mình được trả lương tán gẫu:
“ Công tác không có vấn đề gì chứ
Tôi rất tán thưởng năng lực của cậu, phòng kế hoạch giao cho cậu, tôi sẽ rất yên tâm, cậu là người có cống hiến lớn cho tập đoàn, tập đoàn sẽ không để cậu ủy khuất đâu.” Lật Côn nói đầy thâm ý:
Lần trước ông ta đã lấy cái ghế tổng giám ra nhử, Trần Thuật hiểu ông ta ám chỉ gì: ” Tôi không ủy khuất gì ạ.”
“ Không một chút nào sao?”
“ Không ạ.”
“ Tôi phản đối chuyện giữa cậu và Tiểu Khuê, cậu cũng không thấy ủy khuất à?”
“ Chủ tịch có lập trường và cân nhắc của mình, phải đứng ở góc độ chỉnh thể nghiệp vụ của tập đoàn để suy xét.” Trần Thuật thái độ đúng mực nói: ” Tôi hiểu, nên không ủy khuất gì cả.”
Còn một câu Trần Thuật dấu trong lòng, tôi hiểu, nhưng không chấp nhận
Lật Côn đột nhiên cười lớn, vỗ mạnh vai Trần Thuật: ” Ha ha ha, khá lắm, khá lắm, tôi không nhìn nhầm cậu mà.”
Trần Thuật càng thất kinh, ông lại chơi trò gì đây, hơn nữa vỗ vai người ta mạnh thế
Vỗ cái nữa tôi trở mặt đấy
“ Tổng giám Trần, chúc mừng cậu vượt qua khảo hạch của tôi.” Lật Côn cười hết sức vui vẻ, mặt mày hiền hòa như trưởng bối trong nhà nhìn con cháu có tiền đồ: ” Đã gặp gia trưởng của Tiểu Khuê chưa?”
“ Chưa ạ.” Trần Thuật lắc đầu, vẫn còn trong trạng thái u mê:
Mặc dù thái độ của Lật Côn bỗng chốc trở nên cực kỳ thân thiết, nhưng lại khiến y càng thêm bất an
“ Thế nên tôi giúp cha mẹ Tiểu Khuê trấn giữ cửa ải đầu tiên, cậu có biết lần đầu tôi gặp Tiểu Khuê thì cô bé mới mười mấy tuổi, còn đang học sơ trung không, vậy mà chớp mắt đã mười mấy năm, trở thành cô gái xinh đẹp như vậy rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi là ông chủ của Tiểu Khuê, càng là trưởng bối, cô bé có bạn trai, trong lòng không thoải mái, nhưng là cha mẹ, sao cưỡng lại được con mình?” Lật Côn cảm thán:
“ Ý chủ tịch là ...” Trần Thuật không dám tin, dè dặt hỏi: ” Ủng hộ tôi và Tiểu Khuê?”
“ Đương nhiên.” Lật Côn gật đầu khẳng định: ” Chàng có tình, thiếp có ý, hai đứa khăng khít như thế, trưởng bối không ủng hộ không được rồi
Cho nên tôi thay Tiểu Khuê kiểm tra cậu, xem cậu có xứng đáng không ..
Kết quả không tệ, cậu chống được áp lực, vượt qua được cám dỗ, cậu và Tiểu Khuê đúng đôi trời sinh.”
Trần Thuật không tin nửa câu của ông ta, lòng càng xác địch, cuộc đàm phán giữa ông ta và Khổng Nhược Khuê đã đổ vỡ, thuận theo đó nói: ” Cám ơn chủ tịch, tôi sẽ đối xử với Tiểu Khuê thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.