Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 398: Quyết định cuối cùng




Trần Thuật không ngốc, y rất hiểu tình hình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ có đàm phán đổ vỡ rồi thì Lật Côn mới nhiệt tình với mình như thế, nói ủng hộ tình cảm giữa mình và Khổng Nhược Khuê, đem chuyện không vui trước đó coi như khảo nghiệm
Ông ta sợ Khổng Nhược Khuê không ký tiếp hợp đồng, đầu quân cho nhà khác
Cho nên mình từ vật cản thành nhân tố quan trọng
Tôi sớm nói rồi, tôi rất quan trọng, vì sao các người không tin chứ
Trần Thuật bề ngoài rụt rè, bên trong lòng đang khoái trá gào thét, đắc ý vô cùng
Mặc dù ông ta che đậy rất tốt
Nhưng mà lừa ai chứ
Ông không ngờ đúng không
Lần trước ông cho tôi hai lựa chọn, hoặc là chập nhận chức tổng giám và chia tay cô ấy, hoặc là xéo, nhưng ông không ngờ tình cảm của cô ấy kiên định cố chấp như thế, ông uy hiếp cô ấy hả
Bảo cho tôi xéo hả
Cô ấy lựa chọn xéo cùng ..
À đi cùng tôi đúng không
Ông không thuyết phục được cô ấy, giờ quay sang thuyết phục tôi
Ái chà, đúng là được "coi trọng" quá
Lật Côn vẫn tiếp tục lấy giọng trưởng bối quan tâm ra nói: ” Đương nhiên, dù sao cả hai vẫn còn rất trẻ, mới hai mấy tuổi đầu, tương lai còn xa, nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
“Khổng Khuê thì không cần nói nữa, im ắng một năm, vừa mới quay về, cần một tác phẩm tốt để lần nữa chứng minh bản thân, đây là thời khắc quan trọng cô ấy xác lập địa vị trong nghề.”
“Còn cậu, là nam nhân càng cần chứng tỏ nhiều hơn nữa, dù sao nam nhân trong xã hội luôn bị yêu cầu cao hơn về thành tựu sự nghiệp, cậu phải có thêm hào quang, khi quan hệ cả hai công bố, đám phóng viên ngòi bút như dao kia mới nói lời dễ nghe, mới được fan của Khổng Khuê chúc phúc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu thấy phải không?”
Trần Thuật tỏ ra chăm chú lắng nghe, gật đầu: ” Chủ tịch nói phải ạ.”
Lật Côn rất hài lòng, đối với thanh niên đang yêu vào nghề chưa lâu, dễ dàng đối phó hơn con tiểu hồ ly Khổng Nhược Khuê kia nhiều, cầm bao thuốc lên thở dài: ” Tôi cai nhiều lần rồi vẫn thất bại, đành thuận theo tự nhiên.”
“ Chủ tịch chú ý sức khỏe ạ.” Trần Thuật nói một câu thiếu dinh dưỡng, Lật Côn không nói ra ý đồ thực sự thì y cũng loanh quanh, giống như chơi trợn mắt ấy, ai chớp trước là thua:
“ Cho nên tôi cũng suy nghĩ hộ cậu rồi, giống như lần rước đã nói với cậu đấy, phòng kế hoạch là phòng lớn, là phòng ban tôi rất coi trọng, sẽ giao cho cậu.” Cùng là một câu chuyện, ý tứ Lật Côn lại khác: ” Còn Lạc Kiệt lên tổng công ty rèn luyện vài năm, sau đó tiếp nhận vị trí cha cậu ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sức khỏe chủ tịch Lạc không tốt, giờ ông ấy càng thích đi bơi, chơi golf, du lịch các nơi
Trưởng bối nghĩ cho vãn bối là bình thường mà.”
Trần Thuật trầm mặc, lão già này quá thâm độc, kỳ thực vẫn đang tìm cách chia rẽ họ, chẳng qua chuyển từ công khai sang ngấm ngầm thôi, nếu y thả lỏng thì thế nào cũng trúng chiêu ngay, thái độ đối phương đã thế này, vậy chỉ còn một đường để đi
Lật Côn nói một hồi chỉ thấy Trần Thuật trầm tư không tỏ ra hớn hở vui mừng, không hưởng ứng, lấy làm lạ: ” Sao thế, hay là thấy chức vị này quá thấp, chàng trai, không nên nghĩ ăn một miếng to béo ngay được, cậu chưa tới Đông Chính bao lâu, thăng tiến quá nhanh sẽ khiến người khác đố kỵ.”
Trần Thuật hít một hơi: ” Chủ tịch, tôi không thể nhận được.”
Lật Côn suýt đứng bật dậy dí thuốc vào mặt Trần Thuật, hung quang lóe qua mắt, khôi phục rất nhanh, đánh giá vẻ mặt của y: ” Không thể, hay không muốn?”
“ Chủ tịch, tôi rất cảm tạ sự tài bồi của chủ tịch, cũng cảm kích được giao cho vị trí quan trọng như thế, không phải tôi thấy quá thấp, mà là quá cao
Giống chủ tịch vừa nói, nếu một người mới thăng tiến quá nhanh, khiến nhiều người đố kỵ, bất mãn, khiến toàn bộ bộ máy đang hoạt động trơn tru gặp vấn đề, tôi không muốn thành kẻ thù chung của mọi người.”
Lật Côn không nói gì, đợi Trần Thuật nói hết
“ Tôi không thể tiếp nhận, vì không đáp ứng được yêu cầu của chủ tịch, càng không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tịch giao phó.”
Lật Côn ánh mắt dữ dội: ” Cậu và Tiểu Khuê đã bàn bạc chuyện này hả, hai người đã đưa ra lựa chọn cuối cùng?”
“ Không, tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy về chuyện này, nhưng tôi nghĩ chúng tôi nghĩ chúng tôi đều đã có lựa chọn cuối cùng.” Trần Thuật không thích ánh mắt của Lật Côn, vì ánh mắt đó nhìn y như kẻ phản bội: ” Nếu Tiểu Khuê ký tiếp hợp đồng, tôi sẽ lựa chọn rời Đông Chính, vì tôi không thích hợp ở vị trí nắm giữ tài nguyên tuyên truyền của tập đoàn.”
“ Họa không phải ở thiếu thốn, mà là ở phân chia không đều, tôi khó đảm bảo mình không thiên vị Tiểu Khuê
Đương nhiên cho dù tôi chí công vô tư thì người khác vẫn nhận định như thế, tôi không muốn nghe có người nói, cô ấy thành công nhờ được tập đoàn cung cấp nhiều tài nguyên hơn.”
“ Nếu cô ấy rời đi, tôi càng rời đi, vì cô ấy là toàn bộ ý nghĩa tôi tồn tại ở Đông Chính
Nếu đã nói tới đây tôi xin từ chức với chủ tịch, vốn cấp bậc của tôi, từ chức không cần chủ tịch phê duyệt, nhưng tôi cảm tạ mọi thứ công ty đã cho tôi, bất kể là hiện tại hay tương lai, Đông Chính vẫn là công ty tốt nhất
Cho nên tôi thấy nên trịnh trọng tạm biệt chủ tịch.”
Mọi chuyện hoàn toàn không phát triển theo chiều hướng đã suy nghĩ, thậm chí là tệ hết mức có thể, đương nhiên Đông Chính lớn như thế, mất Khổng Nhược Khuê chăng nữa cũng không phải là quá vấn đề, song là người kinh doanh, ai chê tiền
Khổng Nhược Khuê đâu chỉ là con gà đẻ trứng vàng, còn là tấm biển vàng
Còn chưa đợi Lật Côn hoàn hồn, Trần Thuật đã đứng dậy khom người thật sâu: ” Lần nữa cảm ơn chủ tịch đã ủng hộ và chúc phúc cho tôi và Tiểu Khuê.”
Lật Côn mặt âm trầm phát sợ, không nói không rằng
Trần Thuật không để ý, nếu đã quyết định đi rồi thì không cố kỵ gì nữa, chỉ là mong muốn ra đi một cách vui vẻ hỏng rồi
Khi y rời Hoa Mỹ phát sinh đủ loại chuyện không vui, nếu nổ ra xung đột với Đông Chính, e là danh dự của y lần này không dễ phục hồi như trước
Nhất là trong thời điểm y chẳng được lòng dư luận mấy này
“ Cậu ở ngoài có công ty phải không?” Lật Côn bất ngờ hỏi: ” Văn hóa Huỳnh Hỏa Trùng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.