[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả nhiên là vậy, Trần Thuật ánh mắt từ lúc vào luôn dừng trên mặt Khổng Nhược Khuê: ” Em quyết định rồi chứ?”
Khổng Nhược Khuê vẫy tay gọi Trần Thuật ngồi xuống bên cạnh mình, ôn nhu nắm tay y
Thang Đại Hải mặt nhăn nhó muốn hét lên, hai người muốn diễn màn ân ái cũng chú ý trường hợp được không hả
Đáng tiếc babe của mình không có ở bên cạnh, không thể trả đũa
“ Em đã quyết định rồi.” Khổng Nhược Khuê gật đầu xác nhận:
“ Anh không nghĩ đây là lựa chọn thông minh đâu, nếu là vì anh thì anh kiến nghị em không nên làm như thế.” Trần Thuật thực lòng khuyên nhủ: ” Huỳnh Hỏa Trùng là một công ty mới, không hề có mối quan hệ đủ lớn trong nghề, cũng không có một mô hình hoạt động thuần thục, không có đoàn đội tổ chức chuyên nghiệp ...”
“ Này, làm gì tệ như thế?” Thang Đại Hải ngắt lời, là chủ tịch kiêm tổng giám đốc công ty, hắn bỏ vô số tâm huyết vào công ty này, nó tệ thật, nhưng hắn không cho ai hạ thấp nó:
“ Anh nghĩ em hiểu hơn ai hết, càng ở vị trí như em thì càng cần trợ lực lớn.” Trần Thuật cho Thang Đại Hải ăn bơ luôn: ” Mà những thứ em cần thì Huỳnh Hỏa Trùng mới sáng lập đều không có, phải mất năm ba năm mới miễn cưỡng đạt yêu cầu.”
“Em tới đây, Huỳnh Hỏa Trùng chẳng những không giúp được gì cho em mà níu chân em, anh hi vọng em nghĩ cho sự nghiệp của mình, anh hi vọng em có thể bước lên sân khấu lớn hơn, đi xa hơn chứ không muốn em gánh chịu nguy hiểm.”
Vương Thiều thầm gật đầu trong lòng, tình cảm của hai người này thực sự chân thành, một lòng nghĩ cho đối phương
Chắc chắn Trần Thuật biết Khổng Nhược Khuê tới sẽ mang đến tiếng tăm, chữ tín, mạng lưới quan hệ cho Huỳnh Hỏa Trùng, đó là thứ công ty nhỏ mới ra đời không thể có, dù có túi tiền không đáy của Thang Đại Hải cũng không giúp được gì nhiều
Có cô, Huỳnh Hỏa Trùng sẽ bay vọt lên, trở thành một trong số những công ty chói mắt trong giới
Nhưng Trần Thuật vẫn từ chối vì không muốn ảnh hưởng tới sự nghiệp của Khổng Nhược Khuê
Khi Khổng Nhược Khuê bàn với Vương Thiều chuyện này, cô không thích, cũng không ủng hộ, thậm chí còn định đi tìm Trần Thuật, may mà mình chưa ra mặt làm tiểu nhân
“ Dù Huỳnh Hỏa Trùng không có gì cả ...” Khổng Nhược Khuê cười tươi như hoa, giọng nhu mì: ” Nhưng có anh.”
Trong lòng cô rất vui vẻ, rất thỏa mãn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không chịu nổi nữa, Thang Đại Hải hít sâu một hơi, tay ôm một bên má: ” Úi da, không biết sao thế nhỉ, chắc là trưa nay ăn canh cá nấu dưa chua nên ê mất nửa bên mặt rồi.”
“ Để tôi đi lấy cà phê.” Vương Thiều rùng mình, tới giờ cô vẫn chưa quen bộ dạng thiếu nữ si tình của Khổng Nhược Khuê, thực sự không chịu nổi cảnh trong phim loại ba này, không khác gì thấy tâm huyết bao năm của mình tan thành, đứng lên nói:
Cô ghét nhất loại phim mà nam nữ chính không ngừng nảy sinh mâu thuẫn và hiểu lầm, rõ ràng yêu nhau nguyện làm mọi thứ vì nhau, song hết lần này tới lần khác bị tiểu nhân gây hiểu lầm, bị ác nhân chia rẽ, cuối cùng hiểu lầm được làm rõ, lại nhào vào lòng nhau như chưa có gì xảy ra ..
Não tàn như thế thì đừng có yêu nhau khiến người ta mệt mỏi
Rảnh rỗi thì lên mạng xem phim truyền hình Mỹ ấy, trực tiếp hơn hẳn
Vậy mà Khổng Nhược Khuê bây giờ rõ ràng không khác gì nữ chính trong mấy phim đó, làm sao không đau lòng
“ Không cần không cần.” Thang Đại Hải ngăn cản: ” Tôi sai thư ký đi lấy rồi, giám đốc Vương là khách, sao có thể để chị đi lấy.”
“ Khách gì chứ, chúng ta là người nhà mà.” Vương Thiều thà đi ra ngoài hít thở không khí, ở bên hai người này quá lâu, cô sợ mình bị loát da dày, quá chua mà:
“ Cứ ngồi, cứ ngồi đi.” Thang Đại Hải đưa tay ấn Vương Thiều xuống: ” Lúc này đây bọn họ chắc chắn là muốn chúng ta đi hết cho thoải mái đấy, chúng ta không đi, cứ nghe xem bọn họ nói gì.”
Vương Thiều cạn lời, song càng nhận thức thêm về quan hệ giữa Thang Đại Hải và Trần Thuật, e là anh em ruột cũng không thể thân thế này
“ Có anh chưa đủ đâu.” Trần Thuật quyết định phải nói rõ ràng với Khổng Nhược Khuê: ” Anh chưa thể giúp em quá nhiều.”
Thang Đại Hải xen vào rất không đúng lúc, hô to: ” Còn có tôi.”
“ Biến, anh không kéo chân là may rồi.”
“ Nghe em nói đã.” Khổng Nhược Khuê lườm Thang Đại Hải một cái, nói với Trần Thuật: ” Gia nhập Huỳnh Hỏa Trùng đúng là có nguyên nhân vì anh, nhưng không phải là tất cả
Em yêu anh, em không bao giờ phủ nhận chuyện này, nhưng em không vì yêu một nam nhân nào mà hi sinh sự nghiệp của mình, em yêu diễn xuất, yêu anh cả đời cũng yêu diễn xuất cả đời.”
Bên cạnh có hai cái đầu gục gặc, tuy vẫn chua song còn chấp nhận được
Trần Thuật yên tâm phần nào: ” Vậy nếu em thuyết phục được anh, anh sẽ đồng ý.”
“ Thứ nhất đương nhiên vì anh rồi, anh ở đâu, em muốn ở đó, anh đã phải rời Đông Chính, em cũng không muốn ở lại.” Khổng Nhược Khuê cười hì hì:
“ Thứ hai là vì diễn xuất, em chỉ thích diễn xuất chứ không muốn lún quá sâu vào giới giải trí, loạt chuyện trước đó anh biết rồi, vì em thời gian dài không tìm được kịch bản ứng ý, nên hơn một năm không có tác phẩm mới nào, bị cao tầng Đông Chính liên tục gây áp lực, muốn em nhận kịch bản em không thích, thậm chí giở vài thủ đoạn tổn hại tình cảm đôi bên.”
“ Đông Chính phát triển tới mức này đã hoàn toàn thành công ty theo đuổi giá trị thương mại, không giống tôn chỉ ban đầu của ông chủ, song họ có lập trường lợi ích của họ, em không trách móc gì, nhưng mà nếu vì thế để hai bên phát sinh mâu thuẫn, chẳng thà đường ai nấy đi là tốt nhất.”
“ Còn nếu em tới Huỳnh Hỏa Trùng, em sẽ có nhiều quyền tự chủ hơn, có thể lựa chọn cách sống mà em muốn, không ai ép em phải xuất hiện trước công chúng nhiều hơn, không ai yêu cầu em phải mang về nhiều lợi nhận hơn, sự ích kỷ này của em, em nghĩ Huỳnh Hỏa Trùng có thể chấp nhận?”
“ Chấp nhận.” Thang Đại Hải lần nữa mặt dày xen vào: ” Kệ Trần Thuật có chấp nhận hay không, tôi chấp nhận.”
Trần Thuật cười khổ: ” Em thừa biết ở đây không ai ép em làm thế mà.”
Khổng Nhược Khuê cười càng tươi: ” Thứ ba, kỳ thực em vốn tính, đợi hết hạn hợp đồng với Đông Chính, em tự lập studio riêng, không chỉ quản lý sự nghiệp của mình, lại còn có thể làm vài việc mình thích
Trước kia em muốn làm một mình, giờ làm cùng anh, anh nhất định không từ chối chứ?”