Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 51: Huynh đệ cùng khổ (1)




“ 18 tháng sau phải đính hôn rồi.” Thang đại thiếu gia gục mặt xuống đau khổ tột độ:
Lý Như Ý huých vai Trần Thuật hỏi nhỏ: ” Hôm nay bao nhiêu ấy nhỉ?”
“ 29 rồi.”
“ Vậy là còn 19 ngày nữa ...”
“ Đúng, chỉ còn 19 ngày nữa thôi, giờ hai nhà đã bắt đầu lo liệu tổ chức hôn lễ rồi, cha tôi đã sai thư ký đi thiết kế thiếp mời, muốn tự mình viết ...” Thang đại thiếu gia vỗ mạnh bàn, rống lên: ” Còn nhân quyền nữa không?”
“ Thế anh không phản kháng à?” Trần Thuật nghi hoặc, với tính tình của Thang Đại Hải làm gì có chuyện hắn ngoan ngoãn chấp nhận an bài của người khác, nhất là chuyện tình cảm:
Cho tới bây giờ hắn vẫn làm cái nghề bị cha hắn khinh bỉ chính là minh chứng
“ Có phản kháng ...” Thang đại thiếu gia như bị rút mất xương sống: ” Tôi vừa đặt đũa xuống, chưa nói câu nào, mẹ tôi đã ôm ngực nói không sống được bao lâu nữa, nói trước khi chết có một chuyện bận lòng, nếu không làm xong, chết không nhắp mắt.”
Thôi xong, thế này thì ai mà giúp được nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thang Đại Hải nhiều tuổi hơn bọn họ, Trần Thuật 24, Lý Như Ý 25, còn hắn thì đã 28, tính cả tuổi mụ nữa thì sắp 30 rồi
Chuyện năm xưa làm tổn thương hắn quá sâu, trong hai năm thống khổ nhất, hắn thậm chí không cả muốn tiếp xúc với nữ nhân, ngay cả nói chuyện với nữ nhân với hắn mà nói là chuyện vô cùng gian nan
Một dạo người nhà của hắn còn nghi ngờ hắn đồng tính luyến ái, mẹ hắn còn có lần khóc thảm thiết hỏi hắn sự thực
Thang Đại Hải vì không muốn làm người mẹ sức khỏe không tốt phải lo, cho nên hắn mới cắn răng vượt qua nỗi đau ..
Thế là hắn biến thành Thang đại thiếu gia thay bạn gái như thay áo bây giờ
Cuộc đời này, thực sự quá gian nan
“ Vậy anh định làm sao?” Trần Thuật khẽ buông một tiếng thở dài:
“ Tôi định làm gì à
Tôi mà biết phải làm gì thì cần gì gọi hai cậu tới giúp.” Thang Đại Hải nhìn chằm chằm Trần Thuật: ” Cậu là đại tài tử cơ mà, không phải cậu chuyên viết kịch bản tiểu thuyết à
Đầu óc cậu linh hoạt nhất, cậu nghĩ giúp tôi đi chứ ..
Nghĩ ra một câu chuyện giúp tôi thoát khỏi khốn cảnh
Làm mẹ tôi khỏi thương tâm, mà tôi cũng không cần kết hôn.”
Trần Thuật cười méo miệng: ” Nếu mà anh nhắc tới kịch bản với tiểu thuyết thì tôi có ngay một cái đây.”
Thang đại thiếu gia vồ ngay lấy tay Trần Thuật, mặt đầy kích động: ” Cách gì?”
“ Làm xét nghiệm DNA, nói anh không phải con họ, tình tiết thường thấy nhất.”
“ Ở dưới cầu Hải Châu có người làm giấy tờ giả.” Lý Như Ý bổ xung: ” Giấy tờ tôi lo.”
Thang đại thiếu gia gạt văng tay Trần Thuật ra: ” Cái này không phải làm mẹ tôi thương tâm mà làm bà ấy mất mạng.”
“ Anh phải biết rằng chuyện này là do anh gieo nhân nào gặp quả nấy thôi, hai bác sớm chướng mắt với hành vi thay bạn gái như thay áo của anh rồi
Mẹ anh còn gọi điện cho tôi nhờ tôi kiếm giúp anh cô gái tốt để anh làm bạn lâu dài ...”
Trần Thuật làm điệu bộ chịu thua, bạn gái mình còn chả giữ nổi nữa là: ” Bây giờ bọn họ giới thiệu bạn gái, lại còn bắt anh đinh hôn, do đã tuyệt vọng về anh rồi.”
“ Vậy thì tôi phải nghe theo à?” Thang đại thiếu gia hồn xiêu phách lạc: ” Vậy là Dung Dung, Lệ Lệ, Cách Cách, Mỹ Mỹ ..
Đều phải rời xa tôi sao?”
Trên đời không biết bao nhiêu anh em đang chăn đơn gối chiếc đây, Trần Thuật rất muốn đấm vào mặt hắn đòi lại công bằng cho số đông: “ Nếu anh thực sự chịu khó bỏ công đầu tư vào một tình cảm, có lẽ anh sẽ thực sự bước ra khỏi quá khứ.”
“ Ai chưa bước ra được?” Thang đại thiếu gia như mèo dẫm phải đuôi: ” Chỉ thằng vương bát đản mới không bước ra được.”
Trần Thuật đợi cơ hội này từ lâu: ” Vậy anh tự hỏi lòng xem, anh thực sự vượt qua được chưa, anh đi từ cực đoan này tới cực đoan khác, anh lừa được ai cũng không lừa được bản thân đâu, lừa bản thân là vương bát đản.”
“ Cậu ấy nói đúng.” Lý Như Ý không nhiều lời, nhưng nói ra là coi như chốt vấn đề:
Thang đại thiếu gia vỗ bàn "rầm " một cái: ” Ông chủ, vương bát đản gọi món.”
Cửa phòng bao làm kiểu kéo đúng phong cách Nhật Bản, Kiki mặc một bộ kimono cách điệu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
quỳ ở trên chiếu, đưa ipad tới, nhìn ba người họ, đôi mắt to tròn hoang mang: ” Vương bát đản nào gọi món?”
“ Tôi ...” Thang Đại Hải giơ tay lên: ” Chính là tên vương bát đản này đây
- “ Anh Thang, anh thật đúng là biết nói đùa.” Vì ba người thường xuyên tới đây ăn cho nên Kiki cũng rất quen thuộc với bọn họ, đưa ipad cho Thang đại thiếu gia, ngồi xuống nói cười, ánh mắt thì cứ len lén nhìn Lý Như Ý ngồi trong gọng không nói không rằng
Lý Như Ý cao 1 mét 8, mái tóc đen xài vài sợi lòa xòa, trông hết sức nghệ sĩ, lại thêm vào khuôn mặt kiểu soái ca lạnh lùng, ánh mắt u uất, cực kỳ được các cô bé yêu thích
Kiki là sinh viên Đại học sư phạm Hoa Thành, khi không có tiết học tới đây làm thêm, mỗi lần bọn họ tới đều là cô đích thân chiêu đãi, đương nhiên ý của túy ông không phải ở rượu
Chuyện này Thang Đại Hải và Trần Thuật đều biết, nhưng cô gái này vô vọng thôi, Lý Như Ý chắc là đứt dây thần kinh cảm giác với nữ nhân rồi, từ lúc bọn họ quen biết nhau, chưa bao giờ thấy hắn phản ứng với các cô gái xinh đẹp
“ Thôi, chẳng gọi món nữa, lấy cái combo này, ba phần là được, ít rượu hâm nóng nữa.” Thang đại thiếu gia hôm nay không có tâm trạng ăn uống, chọn luôn suất ăn cao cấp nhất: ” Nói thế thì ai nói dối đều là vương bát đản, đúng không Trần Thuật?”
Trần Thuật không hiểu sao hắn đột nhiên qua nhắm vào mình: ” Đúng.”
“ Vậy cậu quên Lăng Thần chưa?” Thang đại thiếu gia hỏi xong thấy Trần Thuật không đáp, đẩy vai: ” Quên hay chưa, nói đi.”
“ Chưa quên, nhưng cũng không muốn nhắc tới nữa.” Trần Thuật mặt lãnh đạm, giọng bình tĩnh: ” Cô ấy và tôi không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.”
“ Hi vọng cậu nói được làm được.” Thang đại thiếu gia giơ ngón cái:
Trần Thuật khẽ hừ một tiếng
Hận là một thanh gươm hai lưỡi, đâm bị thương người khác thì cũng cứa đứt da thịt của mình
Kiki lại nhìn Lý Như Ý một cái hỏi ý, hắn chỉ gật đầu, hơi thất vọng lùi ra khỏi phòng đi chuẩn bị đồ ăn cho ba người
Thang đại thiếu gia khẽ thở dài: ” Tôi sợ cậu đi vào vết xe đổ của tôi thôi, cậu là cái thằng chuyện gì cũng thích giữ trong lòng chịu đựng một mình, tôi biết không dễ dàng, nhưng kiên cường lên.”
“ Đương nhiên.” Trần Thuật cầm cốc trà thơm lên: ” Có câu nói thế nào nhỉ, nếu không kiên cường thì yếu đuối cho ai xem
Tôi chẳng có gia sản vải tỷ để về kế thừa, phải kiên cường thôi, đúng không?”
“ Dù sao chuyện của tôi giao cho cậu đấy, cậu nghĩ cách xử lý giúp tôi, trước kia cậu làm ở phòng quan hệ xã hội mà, bao nhiêu rắc rối lớn nhỏ của đám nghệ sĩ, cậu xử lý gọn gàng, chuyện của tôi lại không chịu giúp à?” Thang đại thiếu gia ăn vạ:
“ Thì để tôi nghĩ đã.” Trần Thần giơ tay đầu hàng: ” Anh không muốn kết hôn thì dễ nhưng bảo làm mẹ anh không thương tâm thì khó, vì anh không kết hôn, nhất định bác ấy thương tâm, đây là mệnh đề mâu thuẫn.”
Thang đại thiếu gia thở dài sườn sượt, chợt quay sang Lý Như Ý: ” Cậu có bạn gái không?”
Lý Như Ý lắc đầu ngay: ” Không có.”
“ Thế cậu đã từng yêu ai chưa?”
Lý Như Y vẫn lắc đầu: ” Chưa.”
“ Vậy cậu có cô gái mình thích không?”
Lý Như Ý nghĩ một lúc thì gật đầu
“ Cậu còn cổ hủ hơn cả số đồ cổ mà cha tôi sưu tầm.” Thang đại thiếu gia đánh giá:
Lý Như Ý không đáp, cúi đầu uống trà đại mạch.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.