Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 65: Bữa ăn khuya




Khổng Nhược Khuê lau xong nước trà phun ra bàn, không dám cầm cốc trà lên nữa, có chút đanh đá nói: ” Anh đang thổ lộ đấy à, cẩn thận tôi sẽ nhận đấy nhé.”
“ Cô Khổng Khuê, nghiêm túc đi.” Trần Thuật thấy cần giải thích rõ ràng việc này: ” Vốn tôi đã bị Đông Chính từ chối rồi, nói chuyện xong với giám đốc Lâm Kỳ là tôi biết mình hết cơ hội rồi

“Vì có cô nói giúp, cho nên giám đốc Lâm mới suy nghĩ lại mà tuyển tôi vào
Vào rồi mới phát hiện, ai nấy đều tính toán mưu mô, ai cũng có thân phận bất phàm, hơn nữa làm người ta bất ngờ là bọn họ có một sở thích chung ...
Đó là ghét tôi.”
Khổng Nhược Khuê chuyên tâm lắng nghe
“ Tổng giám Lạc ghét tôi thì còn có thể hiểu, người ta là công tử của phó chủ tịch tập đoàn, xưa nay ở địa bàn của mình lời nói ra là thánh chỉ, là ông vừa không ngai
Đột nhiên xuất hiện một người tranh giành quyền lợi của mình ...”
“Đương nhiên tôi không có ý định đó, song vẫn làm anh ta khó chịu, không hài lòng với an bài của tập đoàn, lại không cách nào từ chối mệnh mệnh bên trên, tất nhiên là đem lửa giận trút lên người tôi
Ngày tôi vừa mới vào đã cho một đòn dằn mặt, ý đồ chèn ép đuổi tôi khỏi công ty.”
“ Còn vị đại gia Bạch Khởi Nguyên kia, vốn ấn tượng của tôi với anh ta rất tốt, lịch sự biết ứng xử
Trước kia không quen anh ta, nhưng tôi xem phim anh ta, có thể nói rằng tôi lớn lên cùng với bộ phim tuổi trẻ mà anh ta đóng, nên vốn rất có thiện cảm ..
Nhưng giờ cả anh ta cũng có ý thù địch với tôi
Nguyên do trong đó là gì, tôi không nói, trong lòng cô Khổng Khuê hẳn là cũng hiểu.”
“ Tôi không hiểu.” Khổng Nhược Khuê lắc đầu:
“ Anh ta thích cô.” Trần Thuật không rõ Khổng Nhược Khuê không hiểu thật hay giả vờ: ” Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã biết anh ta thích cô rồi
Nhìn vào cách ăn mặc và chiếc xe anh ta đi, có thể thấy anh ta thích sự hào nhoáng xa hoa, nếu không vì thích cô, anh ta liệu có tới một quán mỳ tồi tàn không?”
“ Thế sao?” Khổng Nhược Khuê thoáng ngạc nhiên, sau đó háy mắt với Trần Thuật: ” Có phải thấy bản tiểu thư rất có sức chút không?”
“ Đương nhiên rồi, cô xinh đẹp như vậy, ai chẳng muốn nhìn thật nhiều?” Trần Thuật vừa nói vừa thể hiện bằng hành động:
“ Thật biết nói chuyện.” Khổng Nhược Khuê bị Trần Thuật nhìn tới đỏ mặt, cái cổ cao ửng lên sắc hồng, ngay cả dáy tai xinh xinh cũng thành màu hồng, rất là đáng yêu:
“ Tôi chỉ nói ra một sự thật thôi, cô thừa nhận Bạch Khởi Nguyên thích cô không?”
“ Có.” Khổng Nhược Khuê không phủ nhận, trước mặt Bạch Khởi Nguyên có thể giả vờ tôi không hiểu, tôi không nói, tôi không biết gì hết, nhưng với Trần Thuật không che giấu: ” Tôi cảm giác được từ rất lâu rồi, chỉ là gần đây cảm giác càng thêm rõ ràng thôi.”
“ Bạch Khởi Nguyên là ai chứ
Nghệ sĩ cấp quốc bảo, cổ đông của Đông Chính, lại là đại minh tinh thần tượng có ngàn vạn fan hâm mộ ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì hai chúng ta thân cận một chút, anh ta liền sinh thù địch, đề phòng tôi.” Trần Thuật chỉ Khổng Nhược Khuê lại chỉ minh, vỗ đầu: ” Cô nói xem chỗ này anh ta có vấn đề hay không
Hai chúng ta sao có khả năng?”
Khổng Nhược Khuê cắn môi, tựa cười tựa không nhìn Trần Thuật, thấy đầu vị này có vấn đề
“ Đương nhiên, cô đừng hiểu lầm, không phải tôi nói tôi không xứng với cô, chủ yếu vì tôi không nuôi nổi cô.” Trần Thuật chỉ cái xe RV như ngôi nhà nhỏ đỗ khuất ở dưới bóng cây rậm rạp cách đó không xa: ” Ngay cả cái xe đó tôi cũng không nuôi nổi.”
“ Được rồi, tôi biết anh nghèo rồi ...
Thật đúng là ...” Khổng Nhược Khuê lườm Trần Thuật một cái:
“ Vì cô giữ tôi lại, cho nên tôi đắc tội với Lạc Kiệt, vì cô quá xinh đẹp, cho nên tôi đắc tội với Bạch Khởi Nguyên
Tôi mới tới Đông Chính có hai ngày thôi mà đắc tội với con trai phó chủ tịch và minh tinh cổ đông ..
Nói tới đây, cô có thấy áy náy với tôi không?”
“ Đúng là có.” Khổng Nhược Khuê như muốn bóp chết Trần Thuật luôn, cô muốn đổi phe tham gia vào đội ngũ kẻ thù đông đảo của y: ” Trong lòng tôi rất là áy náy với tổng giám Trần đấy.”
“ Cho nên sau này tôi là người của cô, bọn họ có chân lớn để ôm, có hậu đài để dựa, tôi cũng phải có
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không tôi không thể sinh tồn ở Đông Chính được, chỗ dựa của tôi chính là cô
Khi họ ức hiếp tôi, cô phải bảo vệ tôi, khi họ sỉ nhục tôi, cô thay tôi sỉ nhục họ
Nếu họ động chân động tay với tôi ..
À thôi, cái này tôi tự chịu.”
Trần Thuật không hề giống đang nói đùa: ” Mỗi ngày đúng 6 giờ tôi thức dậy tập thể dục, chỉ cần Lạc Kiệt và Bạch Khởi Nguyên không dậy sớm hơn tôi, tôi có đủ tự tin đánh bại họ.”
Khổng Nhược Khuê có cảm giác không nhịn nổi cười, này anh kia, anh coi Đông Chính là nơi thế nào
Hang ổ thổ phỉ à
Anh coi Lạc Kiệt và Bạch Khởi Nguyên thành loại người gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu manh đường phố à
Với hiểu biết của cô với hai người đó, e là không nói tục một câu chứ nói gì tới ra tay đánh người:
Người này mới là đầu óc có vấn đề
“ Im lặng là đồng ý đấy.” Trần Thuật thấy Khổng Khuê không nói gì cả thì bổ sung một câu:
“ Được.” Khổng Nhược Khuê vỗ ngực, hào khí ngút trời nói: ” Sau này anh là người của tôi rồi, người khác bắt nạt anh, tôi bảo vệ anh, người khác sỉ nhục anh, tôi sỉ nhục họ thay anh
Còn có yêu cầu gì nữa không?”
“ Thế thôi, tôi cũng ngại để cô mua phòng mua nhẫn cho tôi.”
Trong lúc hai người nói cười, cháo cua bốc hơi nóng nghi ngút được đưa tới
Khổng Nhược Khuê lau bát đũa, sau đó múc một thìa, thịt cua được chất đống bên trên, còn đầy hơn cả lòng của quán Lão Gia
Trần Thuật ngửi thấy mùi thơm cũng thèm, định múc một bát thì Khổng Nhược Khuê đã đẩy bát cháo đầu tiên cho y, làm y lúng túng: ” Không cần khách khí như thế chứ?”
“ Không phải là đã nói rồi à, sau này anh là người của tôi mà, tôi sẽ che chở cho anh.”
“ Gồm cả chuyện lấy cơm sao?”
“ Đúng.”
“ Gồm cả chuyện giặt quần áo chứ?” Trần Thuật không lười, nhưng ghét nhất là giặt quần áo, đặc biệt là sơ mi trắng, dễ làm bẩn, lại không thể ném chung vào máy giặt với quần áo khác, phải tự giặt, có vết bẩn cứ phải vò đi vò lại, rất phiền
“ Đúng.” Khổng Nhược Khuê lại gật đầu:
Trần Thuật ngượng ngùng: ” Tôi đùa thôi mà.”
“ Không sao cả.” Khổng Nhược Khuê nhìn vết xẹo hình tam giác của Trần Thuật
nói chắc nịch: ” Không phải có dì Hai sao, nếu tôi đã nói với người ngoài rằng anh là đứa cháu ngốc của dì Hai, vậy anh đem quần áo tới nhờ dì Hai giặt cũng là bình thường, người khác sẽ càng tin quan hệ này.”
Nói thế cũng phải, Trần Thuật lắc đầu: ” Làm thế ngại lắm, hơn nữa nhà cô xa qua, không tiện.”
“ Hừ, lòng tốt bị người ta coi như gan lừa.” Khổng Nhược Khuê bĩu môi:
“ Í, câu này nghe sao quen thế, đây là phương ngôn chỗ chúng tôi mà.” Trần Thuật ngạc nhiên:
“ Thế à?” Khổng Nhược Khuê nháy mắt: ” Có phải nhớ ra gì rồi không?”
Trần Thuật nghiêng đầu nghĩ: ” Ăn đi, không ăn thì cháo nguội đấy.”
Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật cắm cúi ăn, cắn chặt răng ngà, có chút tức giận, muốn đập đầu y ra, xem xem có phải mấy năm qua ăn tới lòng lợn nhiều quá chui vào đầu rồi không
" Kho báu trong ký ức của mình, chỉ sợ chỉ là một thoáng trong cuộc đời người ta
Tâm tình cô có chút ảm đạm
“ Ăn đi chứ.” Trần Thuật ngẩng đầu lên: ” Không phải đói rồi sao?”
Khổng Nhược Khuê đói thật, chẳng buồn để ý tới Trần Thuật, lại múc một thìa cháo thật đầy ăn
Dùng quẩy vừa mới rán ăn với cháo, thêm vào rau muốn chua chua ngọt ngọt giòn giò, thế là bao chuyện không vui biến mất sạch, thấy cuộc đời thật quá mỹ hảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.