[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo của những cái cửa
Rầm
Cửa văn phòng tổng giám đốc của Vương Tín bị người ta đẩy mạnh, một nam nhân cao lớn mặc nguyên bộ jean khá bụi bặm đi thẳng vào, Lăng Thần đuổi theo sau ngăn cản mà không được
Vương Tín thoáng nhíu mày, song giãn ra rất nhanh ra hiệu cho Lăng Thần lui ra ngoài, rời bàn niềm nở nói: ” Ha ha ha, Trương Thục, quay phim song rồi sao
Vất vả rồi, ngồi đi, ngồi đi …”
Nam nhân này không ai khác chính là Trương Thục, người bị Trần Thuật ra điều kiện hủy hết lịch trình nghỉ ngơi trong một năm, hắn vừa quay phim xong ở Hoành Điếm về, đây e là công việc cuối cùng rồi, về tới công ty là đến thẳng văn phòng Vương Tín: ” Tổng giám đốc Vương, thế là sao, thế là sao, có phải Trần Thuật thật không
Sao phải nghe lời y, y là cái thá gì?”
Vương Tín thở dài, tự mình pha trà: ” Không còn cách nào khác, cậu cũng biết, năm xưa chính Trần Thuật là người xử lý sự kiện kia của cậu, y có bằng chứng đầy đủ, nếu tung ra sự nghiệp của cậu e …”
“ Khốn kiếp!” Trương Thục tức tối thả mình xuống ghế sô pha, nghiến răng trèo trẹo, gần một năm qua hắn ở ngoài quay phim, cho nên chuyện ở công ty còn chưa hay biết gì: ” Sao y nhắm vào tôi, tôi và y xưa nay vốn không thù không oán.”
“ Cậu biết Đông Chính xưa nay vẫn xung đột chúng ta chứ?” Vương Tín không đáp mà hỏi ngược lại
Chuyện này có ai trong giới không biết, quan hệ giữa Đông Chính và Hoa Mỹ vô cùng tồi tệ, có thể nói cạnh tranh toàn bộ mặt trận, mỗi bên không tiếc thủ đoạn đả kích đối thủ, Trương Thục nghi hoặc: ” Chuyện này liên quan gì tới Đông Chính.”
“ Trần Thuật hiện giờ là người của Đông Chính.” Vương Tín bổ sung: ” Còn là phó tổng giám phòng kế hoạch, chức vụ so với khi ở Đông Chính chúng ta tăng lên không ít.”
“ Chẳng lẽ …” Trương Thục đứng bật dậy, như vỡ lẽ ra điều gì, rít lên: ” Trần Thuật, thứ súc sinh bán chủ cầu vinh.”
Ở gian ngoài, dù cách một cách cửa gổ dày, Lăng Thần vẫn nghe thi thoảng nghe thấy cái tên như cứa vào tim gan cô, cô bịt chặt hai tai, sao anh lại làm như thế, anh quá đáng lắm rồi đấy anh biết không
Em hận anh
Người đau lòng trên đời không chỉ có một
Lý Như Ý nằm thẳng cẳng, mắt thất thần nhìn trần nhà không biết bao lâu, điện thoại ở bên cạnh cứ kêu mãi
Hắn chẳng buồn nghe, đôi mắt như người chết rồi
Nhưng điện thoại thì vẫn kêu không ngừng, cứ như thi gan, kiểu anh không nhận điện thoại thì tôi không chịu thôi
Rồi, điện thoại tự đồng ngắt
Lý Như Ý thầm thở phào, số điện thoại này được cái chuông riêng, nên hắn biết là ai, nên hắn không dám nghe
Điện thoại lại kêu
Không còn cách nào khác, quá hiểu nhau rồi, toàn tên cứng đầu cả, Lý Như Ý ngồi dậy uể oải nhận máy: ” Có chuyện gì không?”
Bên kia quát lớn: ” Lý Như Ý, cậu đang ở đâu?”
“ Ở nhà, ngủ.”
“ Đánh rắm.” Bên kia điện thoại chửi om sòm chẳng nể nang gì của Thang đại thiếu gia: ” Bằng đầu óc của cậu mà lừa nổi Thang Đại Hải này à
Nói, đang ở đâu?”
“ Bệnh viện Đồng Nhân.” Lý Như Ý hết cách đành khai:
“ Nằm im ở đó, tôi và Trần Thuật tới ngay bây giờ đấy.” Thang Đại Hải ra lệnh:
“ Hai người ..
Biết rồi à?”
“ Nói thừa, tôi là Thang đại thiếu gia người chủ trì tiết mục vang danh Hoa Thành, fan có tới cả vạn, ở đâu mà không có tai mắt
Cậu mặt mày đầm đìa máu từ văn phòng Từ Vĩnh Uy xông ra, sớm có người nói với tôi rồi ..
Đợi đấy, tôi và Trần Thuật đang trên đường rồi.”
Cúp điện thoại rồi, Lý Như Ý lại như người mất hồn nhìn trần nhà màu trắng, điều cuối cùng hắn muốn là làm phiền tới những người anh em tốt của mình
Một lúc sau cô ý tá đi vào, nhỏ nhẹ nói với Lý Như Ý: ” Mảnh vỡ đã được lấy ra hết, vết thương không sâu, chỉ cần mỗi ngày anh thay thuốc, giữ vệ sinh không để bị nhiễm trung là được.”
“ Cám ơn.”
“ Không cần khách khí.” Cô y tá không đành lòng, an ủi: ” Anh đừng lo, vết thương không sâu, sẽ không để lại xẹo đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Qua một thời gian nữa sẽ khôi phục, lát nữa tôi sẽ viết cho anh danh sách những thứ cần kiêng kỵ, anh làm theo đó.”
“ Cám ơn.” Lý Như Ý vẫn chỉ nói hai câu đó
Cô y tá ánh mắt thương cảm, mỉm cười lùi ra ngoài, cánh cửa đóng lại chưa lâu lại bị người ta xô tung ra, một người cao lớn như núi hung hổ xông vào …
Rầm
Thang Đại Hải hùng hổ xô cửa phòng bệnh, người chưa thấy đâu mà đã om sòm lên rồi: ” Thằng chó má Từ Vĩnh Uy đó chứ, mẹ nó, chúng ta không thể tha cho hắn.”
Trần Thuật mặt mỳ u ám, tới gần quan sát má trái băng bó của Lý Như Ý: ” Không sao chứ?”
“ Không sao.” Lý Như Ý bình đàm như chỉ xảy ra chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi: ” Bác sĩ nói rồi, không để lại xẹo.”
“ Vậy thì tốt.” Trần Thuật nhẹ người, Thang Đại Hải gọi điện giọng khẩn cấp nói là Lý Như Ý bị người ta đánh cho máu me be bét, làm y cũng hết hồn
Sớm nghe trong nghề đồn đại nhân phẩm, xuất thân của Từ Vĩnh Uy có vấn đề, không ngờ lại còn ra tay đánh người
Dù thế nào đi chăng nữa, Lý Như Ý là nghệ sĩ, cho dù tài hoa tới đâu thì gương mặt vẫn là điều sống còn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không thấy nghệ sĩ ngay cả cái mụn trên mặt cũng cực kỳ cẩn thận à, nếu mặt để lại xẹo thì còn tới mức nào nữa
“ Đi.” Thang Đại Hải đứng ở cửa, hùng hổ vung tay: ” Tôi nói hai cậu có nghe thấy không, Như Ý bị người ta ức hiếp, khỏi phải nói, đi đánh trả.”
Lý Như Ý đã bình tĩnh hơn nhiều, nằm trên giường bệnh quay người hỏi: ” Đánh xong rồi làm thế nào?”
“ Trên đường tôi chỉ nghĩ làm sao giúp cậu đánh trả lại bọn chúng, làm gì có thời gian tính sau này ...
Nên thế nào thì như thế thôi, quan trọng là phải báo thù.”
“ Đánh xong rồi người ta báo cảnh sát, chúng ta bị bắt.”
“ Đúng rồi, đánh xong chúng ta ...”Thang Đại Hải nói tới đó há hốc mồm ra, nuốt nước bọt, quay sang Trần Thuật: ” Cậu nói đi, đánh xong thì phải làm thế nào, cậu là thằng xấu bụng lắm trò, hôm nay cậu mau nghĩ ra chiêu chơi lại chúng.”
“ Đương nhiên chúng ta không ngồi yên, nhưng mà trước đó ...” Trần Thuật tuy tức giận, song bình tĩnh hơn Thang Đại Hải nhiều: ” Anh đem chuyện hôm nay kể ra đầu đuôi xem, tôi phải biết nguyên do thế nào đã.”