Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 81: Lương tâm không biết đau à? (1)




Đợi Trần Thuật chụp ảnh xong Thang Đại Hải vội vàng đi tìm cô ý tá giúp Lý Như Ý sát trùng băng bó lại, cái mặt đẹp như thế, có sơ suất gì thì lắm
Cô ý tá theo Thang Đại Hải xách hòm thuốc đi vào, nhìn thấy vết thương trên khuôn mặt đẹp trai vô khuyết của Lý Như Ý chảy máu, như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất bị vết rạn, chua xót mắng: ” Anh làm sao thế hả, đã dặn anh rồi, vết thương không thể dính nước, không thể gặp gió, càng không thể tùy tiện tháo băng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chưa bao lâu đã tháo băng ra thành thế này..
Anh, anh không cần cái mặt này nữa à?”
“ Đúng, anh ta đúng là ...” Trần Thuật làm cái bộ mặt vô tội vào hùa mắng Lý Như Ý:
“ Chị y tá nói đúng lắm ...” Thang Đại Hải cũng hầm hầm từng mắt với Lý Như Ý, sau đó quay sang cô y tá, giọng ôn nhu: ” Chị y tá, còn chuyện gì cần chú ý nữa, chị cứ dặn tôi, chứ cái thằng đó lớn tướng rồi mà không biết gì
Nào chúng ta ta trao đổi wechat, có chuyện gì tôi báo chị ngay.”
Cô y tá cũng không phải là thỏ non, nghiêm mặt nói: ” Đây là thời gian công tác, không nói chuyện riêng.”
“ Tôi cũng có nói chuyện riêng đâu, đây là chuyện công đấy chứ, cậu ấy là người bệnh của chị, mặt cậu ấy có gì bất trắc, chúng tôi lại không hiểu cấp cứu, vậy phải làm sao?” Thang Đại Hải nói với vẻ mặt đầy quan tâm lo lắng: ” Lòng y giả như phụ mẫu, chị không cho tôi wechat, chẳng lẽ không muốn giúp bệnh nhân đáng thương này.”
“ Cứu chữa người bệnh là thiên chức của bác sĩ.” Cô y tá nhanh nhẹn thu dọn đồ dùng, mỉm cười chốt một câu: ” Tôi là y tá.”
Nói xong là bê khay đồ đi luôn
Không ngờ lại thất thủ ngay trước mặt anh em, Thang Đại Hải choáng váng chỉ bóng lưng cô y tá: ” Quá đáng quá rồi, quá đáng quá rồi dám không cho tôi wechat ...
À, chắc là cô ấy không biết đại danh Thang đại thiếu gia này thôi, nếu biết ấy à, thế nào cũng khóc lóc tới xin số của tôi ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại người này tôi thấy nhiều rồi, quay lại ngay ấy mà.”
“Có khi làm cao ấy, đang nấp sau chỗ rẽ đợi tôi, thế nào ra kia cũng gặp.”
Trần Thuật và Lý Như Ý không biết dấu mặt vào đâu nữa, cái tên này chỉ toàn làm anh em xấu hổ thôi
Thang Đại Hải hậm hực một hồi, quay sang Trần Thuật: ” Cậu nói đi, chúng ta giao dịch với Từ Vĩnh Uy thế nào?”
“Sai lầm nhất là hành động khi chưa đủ thông tin.” Trần Thuật lắc đầu: ” Không vội, đợi tôi hiểu đầy đủ về những người này mới định ra phương án được
Mọi người phân công hợp tác, nhất định phải kéo Như Ý ra khỏi cái công ty đó ..
Như Ý, mấy ngày tới đừng livestream, nghỉ ngơi một chút đi.”
“ Đúng thế, tạm nghỉ đã.” Thang Đại Hải cũng khuyên nhủ: ” Cậu xem cái mặt đã thế này rồi, nếu còn xuất hiện trên màn hình, sợ rất nhiều fan bỏ đi
Các cô bé bây giờ hiện thực lắm, có mới nới cũ, hôm nay thích mỹ thiếu nam Lý Như Ý cậu, biết đâu mai thôi lại chuyển sang thích ông chú điềm đạm nho nhã.”
“ Không.” Lý Như Ý từ chối: ” Tôi có thể không kiếm tiền, nhưng không thể không hát.”
Đường Hoa Viên, đây là con đường cổ rợp bóng dưới hàng cây cổ thụ, một bên đường là dãy kiến trúc biệt thự thời Dân Quốc, không gian tĩnh mịch, cảm tưởng thời gian như lắng đọng ở nơi này
Tầng thượng ngôi nhà 119, năm tầng, từng mảng hoa mai đang nở rực rỡ, cánh hoa màu trắng, màu vàng, dưới cây hoa, bày từng chiếc bàn ghế mây
Ánh mặt trời nóng rực bị những tán lá dày chặn lại, từng luồng gió mát mang theo hương hoa làm lòng người khoan khoái, bao nhiêu phiền não cũng bị đưa đi quá nửa
Lúc này ở tầng thượng có hai cô gái xinh đẹp ngồi đối diện với nhau cách bàn trà nhỏ, một áo trắng kẻ sọc chéo màu đen, quần jean xanh ngọc kiểu cổ, chân đi dép lê có chấm sao, thon thả duyên dáng, đơn giản mà không mất vẻ thời thượng
Người còn lại mặc váy đầm đen, chất liệu mỏng nhẹ dàn lên thân thể đầy đặn, giày cao gót đen, khiến đôi chân trần càng thêm phần gợi cảm hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt mang nét đẹp thùy mị cổ điển
Cô gái mặc quần jean dùng kẹp gắp một miếng đường cho vào cốc cà phê, ngần ngừ muốn cho thêm viên đường nữa, cuối cùng lại thôi, bàn tay trắng trẻo cầm thìa bạc viền vàng khẽ khuấy đều, nói: ” Vũ Khiết, phòng tranh sắp khai trương rồi, gần đây có tác phẩm gì không, tôi là fan của cô đấy nhé, có tác phẩm mới phải nói cho tôi đầu tiên.”
“ Gần đây tôi vẽ bức Hoa Hướng Dương.” Cô gái tên Vũ Khiết hai tay cầm cốc cà phê, mỉm cười nói:
“ Có dũng khí.” Khổng Nhược Khuê hôm nay tới giúp cô bạn thân của mình bố trí phòng tranh chuẩn bị khai trương, bận bịu nửa ngày trời coi như công việc đã hòm hòm, nghe vậy khẽ "oa" một tiếng, khen: ” Từ khi Van Gogh vẽ loạt tranh Hoa Hướng Dương, nghe nói những người khác vẽ tranh này đều thấy bất an.”
Tạ Vũ Khiết tự tin nói: ” Ừ, vì Van Gogh vẽ quá tốt, người khác không cách nào vượt qua
Cho nên hoa hướng dương thành chủ đề nhiều họa sĩ không muốn đụng vào, càng là họa sĩ thành danh lại càng không dám thử.”
“ Tôi nghĩ mỗi người cho hoa hướng dương một ý nghĩa khác nhau, Van Gogh vẽ hoa hướng dương quá rực rỡ, cánh hoa mở rộng, phóng khoáng vô tư ..
Nhưng phong cách của Vũ Khiết lại là u buồn, thâm tình, Van Gogh mạnh bạo, cô thì có đặc trưng của hệ cấm dục ...” Khổng Nhược Khuê che miệng cười trêu chọc:
“ Đừng đùa, tôi sao dám so với Van Gogh, coi như kính bậc đại sư.” Tạ Vũ Khiết khẽ mắng:
Khổng Nhược Khuê thấy trà hơi nhạt, muốn cho thêm một cục đường nữa, môi hơi mím lại, cuối cùng dằn lòng được, chợt phát hiện cô bạn có chút thất thần: ” Sao thế, có tâm sự à?”
Tạ Vũ Khiết cười khổ: ” Nếu tôi nói là tôi đi xem mắt, cô có tin không?”
“ Không thể nào.”
Khổng Nhược Khuê tất nhiên không tin, Tạ Vũ Khiết đi du học Châu Âu về, là họa sĩ tiên phong cho thế hệ mới, xưa nay chú trọng sự nghiệp, quyết tâm dưới 30 tuổi không nói chuyện yêu đương, sao đột nhiên đi xem mắt
“ Thế mới nói là cô không tin đâu.” Tạ Vũ Khiết mặt mày buồn bã: ” Khi ở Paris thì trời cao hoàng đế xa, cha mẹ tôi không vươn tay tới được
Giờ về nước rồi, suốt ngày ép tôi kết hôn, nghe tới chai tai.”
“ Cho nên cô phải nghe à?”
“ Ừ, nghe rồi.” Tạ Vũ Khiết nói với giọng buông xuôi: ” Chết sớm đầu thai sớm mà, so với việc mỗi ngày bị cha mẹ cằn nhằn, không bằng đi gặp cho xong.”
“ Thế có vừa mắt không?” Khổng Nhược Khuê tò mò:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.