Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 85: Đêm khuya đi dạo




Căn nhà nhỏ, không khí ấm cúng, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt đẹp hơn hoa của Khổng Nhược Khuê, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều động lòng người như thế
Khổng Nhược Khuê đang kể cho Lão Gia nghe những câu chuyện vui về món ăn ngon mà cô đọc được trên mạng, cùng hỏi cách làm các loại món ăn, hai người trò chuyện rất hợp lắm, thi thoảng phát ra tiếng cười giòn tan
Trong bếp vất vả rửa bát, tâm tình của Trần Thuật cũng trở nên tốt hơn, giống như trong lòng có con ngựa nhỏ muốn phá chuồng lao ra, xông vào thảo nguyên cỏ xanh bao la
Y thích khung cảnh này, y không cần thứ cao sang chỉ muốn cuộc sống nhỏ ấm cúng như vậy, nên thường dắt Lăng Thần tới đây, nhưng cái quán nhỏ, không phải chỗ cô ấy thích
Vốn cho rằng cô gái bên mình kia là Lăng Thần, không ngờ rằng lại biến thành ...
Khổng Nhược Khuê
Trần Thuật đang cười ngớ ngẩn sực tỉnh, nhìn ra ngoài, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu Khổng Nhược Khuê làm y lắc mạnh đầu, đừng mơ, chuyện này căn bản là không thể
Vừa vặn ánh mắt của Khổng Nhược Khuê cũng nhìn qua cửa sổ phòng bếp, thấy Trần Thuật nhìn mình rồi lắc đầu, cô hơi chun mũi, cũng không biết nghĩ gì
Trần Thuật rửa bát xong, lại dọn dẹp sạch sẽ căn bếp, lau tay đi ra, Khổng Nhược Khuê cũng đứng dậy cáo từ
“ Tiểu Khuê, sau này có thời gian tới chỗ chú ăn cơm nhé, cháu tới lúc nào, chú làm cho cháu lúc đó.” Lão Gia lưu luyến dặn dò:
“ Vâng ạ, cám ơn Lão Gia.” Khổng Nhược Khuê cao hứng nhận lời:
Lão Gia quay sang Trần Thuật, nghiêm nghị nói: ” Đưa Tiểu Khuê về an toàn, không được bắt nạt con bé.”
Rồi kín đáo đánh mắt ra hiệu với y, rõ ràng khuyến khích y thừa cơ làm bậy
Trần Thuật hết nói, lòng thầm nghĩ, ý chú là gì đây, rốt cuộc là nên bắt nạt cô ấy hay không nên bắt nạt cô ấy
Già không nên nết, nên giới thiệu cho ông ấy một bà dì mới được, hay là dì Hai, nghĩ tới đó không khỏi cười đểu
Rời khỏi quán mỳ Lão Gia trời đã tối hẳn, không ngờ bữa cơm lâu thế, lúc này quá giờ cơm, nhiều quán xá đóng cửa, lác đác ánh đèn và người dọn quán, người qua lại lẫn xe cộ đều thưa thớt
Trần Thuật nhìn quanh hỏi Khổng Nhược Khuê: ” Xe ở ngoài phải không, tôi đưa cô ra.”
Người ta là đại minh tinh, đi ra ngoài đương nhiên mang theo xe và lái xe của mình, Trần Thuật đoán RV đắt tiền của cô đỗ gần đâu đây thôi, cho nên định tiễn Khổng Nhược Khuê ra đường, sau đó về nhà tắm rửa sạch sẽ, tinh thần khoan khoái, hoàn thành nốt danh tác của mình, đợi một ngày bay cao, cưới một em gái bạch phú mỹ ...
Nghĩ tới tương lai mỹ hảo đang chờ đợi, Khổng Nhược Khuê liền trở nên chướng mắt
Lỡ bao nhiêu chuyện của người ta, gần đây y đang có linh cảm rất tốt, sửa lại câu chuyện vốn viết mấy năm chưa xong chỉ một chút nữa thôi là hoàn thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Tôi vừa bảo lái xe về rồi.” Khổng Nhược Khuê thản nhiên đáp:
“ Hả?” Trần Thuật giật mình: ” Sao lại bảo về?”
“ Anh quên chuyện lần trước ở bên bờ Châu Giang rồi à
Đỗ một cái xe RV ở bên đường, không phải dễ gây chú ý sao, chẳng may phóng viên phát hiện ra thì sao
Tôi tới đây luôn bảo xe đi luôn không cần đợi tránh gây chú ý …” Khổng Nhược Khuê hỏi ngược lại:
“ Vậy thì cô về thế nào ..
Thôi, tôi gọi xe giúp cô.” Trần Thuật sống sắng bấm điện thoại, muốn nhanh chóng tiễn ôn thần:
“ No quá.” Khổng Nhược Khuê lười nhác vươn mình, tận tình khoe ra thân thể mỹ hảo: ” Tản bộ đi, để tiêu cơm rồi hẵng về.”
Xong rồi, Trần Thuật thấy ngày thành danh của mình bị đẩy lùi lại, rất bi thương
Khổng Nhược Khuê thấy Trần Thuật không được nhiệt tình cho lắm, hỏi: ” Anh không muốn à?”
“ Sao có thể.” Trần Thuật chối phắt: “ Đây là vinh hạnh của tôi.”
“ Nhà anh ở gần đây phải không?”
“ Đúng rồi.”
“ Gần đây có cái trường đại học?”
“ Đúng rồi.”
“ Vậy chúng ta vào trường đại học tản bộ đi.” Khổng Nhược Khuê đề nghị:
Trần Thuật lập tức ngăn cản ý tưởng điên rồ này: ” Tuyệt đối không thể vào trường đại học, cô có biết fan của cô đa phần là học sinh không, đặc biệt sinh viên đại học chiếm tỉ lệ lớn ..
Nếu bọn họ biết đại minh tinh Khổng Khuê tới trường mình, chẳng phải gây oanh động toàn trường à
Tới khi đó họ bao vây cô thì phiền.”
Khổng Nhược Khuê tỏ ra yếu đuối: ” Anh sẽ bảo vệ tôi chứ?”
“ Tôi sợ không bảo vệ được cô đâu.” Trần Thuật sao dám đảm bảo:
“ Trần Thuật, anh nghĩ rằng tôi chưa học đại học chắc.” Khổng Nhược Khuê không vui, thái độ dứt khoát: ” Trước tiên chưa nói bên trong trường đại học bây giờ tắt lửa tối đèn, đại bộ phận các khu vực ngay cả đèn đường cũng không có, bọn họ căn bản không nhận ra được tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù là nhận ra, chẳng lẽ bọn họ ăn thịt tôi được chắc
Đi nào, tới trường đại học.”
Thì đi vậy
Trần Thuật rất quen thuộc đại học thành phố, không chỉ mỗi sáng tới đây tập thể dục, buổi tối còn cùng Lăng Thần đi ăn khuya, từ bãi cỏ, thư viện, phòng âm nhạc
Đều lưu lại bước chân của hai người
Liệu hắn có đưa em đi ăn khuya không
à, không cần đâu nhỉ, người ta có tiền mà, gọi người ta đưa tới tận nhà là được, muốn gì chẳng có
Chua chát xua đuổi hình ảnh đó khỏi đầu, cố không nghĩ tới cảnh người mình yêu thương lại ở trong vòng tay nam nhân khác, nỗi đau đó như thuốc độc ăn mòn thân thể, khiến người ta muốn quên cũng không dễ dàng gì
Tất nhiên Lăng Thần đi rồi, Trần Thuật cắt luôn hoạt động buổi tối, một lòng viết kịch bản mình ấp ủ
Chẳng trách người đời cứ coi hồng nhan là nguồn tai họa, xem đi, nếu như không có Lăng Thần quấy rầy, e là Trần Thuật đã thành đại thần một phương
Đúng 9 giờ, đây là giờ vàng của sinh viên
Trần Thuật cứ chọn chỗ nhiều bóng cây, ít ánh sáng, rời xa chỗ náo nhiệt, đưa Khổng Nhược Khuê tới
Lựa chọn tốt nhất là thao trường, trừ con đường nhỏ thông tới nhà ăn có vài chiếc đèn đường ra thì cả khu vực lớn đen xì xì, cho dù là bạn bè thân thiết đi qua nhau cũng chưa chắc nhận ra
Cho nên đại đa số sinh viên vừa bắt đầu yêu đương đều hẹn nhau "ra thao trường đi dạo"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chính như Trần Thuật biết, lúc này thao trường chỉ có từng đôi tình lữ hoặc tay trong tay nép mình vào nhau, không thì chui vào bụi cây tối tăm chơi trò đùn đẩy, cũng có nhóm đông hơn ngồi ở bãi cỏ giữa sân, ôm guita ca hát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.