Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 86: Ước mơ trẻ con




Gió đêm vi vu, trăng sáng sao thưa
Một thanh niên cao ráo tuấn nhã lững thững đi trên con đường nhỏ xi măng, người cao ráo hấp dẫn, chết người hơn là sau lưng y có cô gái tuyệt sắc, áo sơ mi tua trắng như tuyết lất phất tung bay từng bước chân uyển chuyển, đai lưng dao buộc lệch quanh vòng eo hoàn mỹ, mái tóc mượt mà cột lại bằng sợi giây chun đơn giản, cơn gió thổi qua khiến vài sợi tóc mai phiêu hốt bất định
Cô gái khẽ nâng nhẹ nhàng vén những sợi tóc bám trên mặt, đôi mắt trong sáng phảng phất như vầng trăng trên trời cao, cần trang điểm cầu kỳ mà dáng vẻ thanh lệ đó vẫn khiến những trái tim non trẻ rung rinh
Khổng Nhược Khuê giang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời hô hấp không khí tươi mát hòa trộn với mùi cỏ: ” Thật hạnh phúc, lâu lắm rồi không ăn cơm ngon như vậy, lâu lắm rồi không thoải mái nhàn nhã như thế.”
“ Cho nên sinh viên là quãng thời gian hạnh phúc nhất.”
Trần Thuật bước chậm ánh mắt bâng khuâng đầy hoài niệm: ” Tiểu học quá ngây thơ, trung học quá nghèo cha mẹ quản quá chặt, cao trung ôn thi đại học quá khổ, lên đại học rồi mới có được thời gian tự do, có được chút tiền, còn chưa bị nhiễm thói xấu ngoài xã hội, có thể nói là giai đoạn đơn thuần cuối cùng ..
Đáng tiếc là đa phần chúng ta không biết quý trọng.”
“ Tôi thích nhất thời tiểu học.” Khổng Nhược Khuê có quan điểm khác:
“ Vì sao?”
“ Anh đoán xem.”
Trần Thuật nhún vai không đoán, y đâu biết mấy về cô gái này
Hai người sóng vai đi bên nhau, nhìn xa xa giống như hai bóng đen dính vào nhau, trong mắt người họ cũng giống đôi tình lữ đang yêu say đắm thôi
“ Trần Thuật, lý tưởng của anh là làm gì?”
Trần Thuật dùng lại câu trả lời khi nãy của Khổng Nhược Khuê: ” Cô đoán xem.”
“ Tác giả à?”
Khổng Nhược Khuê không chắc lắm, khi còn nhỏ Trần Thuật rất thích đọc, chỉ cần là những thứ có chữ là anh ấy đọc, từ tiểu thuyết võ hiệp tới tác phẩm văn học kinh điển, từ Từ điển Tân Hoa, cho tới Kinh Thánh, thậm chí là hướng dẫn sử dụng thuốc cũng đọc chăm chú, cứ cái gì có chữ là anh ấy đọc hết
Khi đó mọi người hay chơi một trò chơi, tên lên "lớn lên muốn làm gì?", có người nói thích lái máy bay, có người thích lái tên lửa, rồi còn nói thích lái vệ tinh ..
Trong lòng bọn trẻ con, càng thứ nghe có vẻ cao cấp thì càng thích, càng lợi hại, dù sao thì chỉ cần tôi lợi hại hơn cậu là được
Không ai nghĩ tới vấn đề vệ tinh có cần lái hay không
Tới Trần Thuật thì nói là muốn viết tiểu thuyết, viết thật nhiều, bởi vì anh ấy luôn thấy sách mình tìm được không đủ để đọc
Chỉ là thời gian trôi đi, năm tháng biến thiên, liệu anh ấy có còn giữ ước mơ trẻ con đó không
Trần Thuật ngạc nhiên dừng bước: ” Làm sao cô biết?”
“ Anh đoán xem.”
Trên mặt Khổng Nhược Khuê như bùng nở đóa hoa diễm lệ, cười tới mắt cao vút như trăng non, nhìn Trần Thuật kinh ngạc khẳng định suy đoán của mình, lòng cô đầy ắp một niềm vui khó tả
Thời gian thay đổi, anh ấy vẫn thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ài, cái cô gái hẹp hòi này, đúng là chút thua thiệt cũng không chịu, không cho người ta chiếm lợi thế, vừa rồi mình học cô ấy "cô đoán xem", chớp mắt lại bị người ta ném trở lại rồi
Nhưng mà làm sao cô gái này lại đoán ra ngay được ước mơ của mình là làm tác giả
Chẳng lẽ trong hồ sơ mình nộp cho Đông Chính có viết à
Không thể nào, sao mình có thể viết điều ấy vào hồ sơ được
Trần Thuật đổi chủ đề: ” Làm minh tinh chắc áp lực lớn lắm hả?”
“ Đúng và không, vô dục ắt vô cầu.” Khổng Nhược Khuê khẽ đáp: ” Vất vả thì có, nhưng nếu trong lòng không có lòng tham sẽ không có áp lực.”
“ Cô có lòng tham không?”
“ Sao lại không có chứ, cổ nhân có câu người sống để lại danh, nhạn bay để lại bóng
Tôi muốn có được kịch bản thật hay, tôi muốn đóng một nhân vật thật đặc sắc
The Shawshank Redemption, Forrest Gump, Roman Holiday, The Godfather ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lịch sử điện ảnh trăm năm, những bộ phim này vĩnh viễn không lỗi thời, diễn viên đóng trong đó có thể đã chết đi, nhưng nhân vật họ hóa thân vĩnh viễn sống trong lòng mọi người
Mỗi người đời sau xem phim, đều là một lần tưởng nhớ, đây là vinh diệu lớn cỡ nào, đây là lòng tham lớn cỡ nào?”
Trần Thuật bị giọng nói lẫn vẻ mặt kích động của cô gái này làm cảm nhiễm, chân thành nói: ” Chúc cô thành công.”
Khổng Nhược Khuê nhún người làm động tác điệu đà: ” Cám ơn, anh thì sao
Anh có lòng tham không?”
“ Có chứ.” Trần Thuật chia sẻ mộng tưởng của mình: ” Hi vọng giấc mơ tác giả hổi nhỏ của tôi thành hiện thực
Yôi không mong có thể sánh với tiền nhân, nhưng tôi khao khát có thể viết hết ra được, thể hiện được ý nghĩ trong lòng một cách tốt nhất.”
“ Vậy anh đã viết tiểu thuyết hay kịch bản nào chưa?”
“ Viết một ít.”
“ Một ít là bao nhiêu?”
Trần Thuật có hơi ngại ngùng: ” Viết một kịch bản, sắp kết thúc rồi.”
“ Đưa cho tôi xem.” Khổng Nhược Khuê giọng điệu ra lệnh:
Trần Thuật vốn không muốn, chỉ là không khí nói chuyện tốt như thế, không nỡ phá hỏng: ” Ài, được rồi chân to.”
“ Cái gì?” Khổng Nhược Khuê chưa nghe rõ:
Lỡ mồm rồi, nhưng mà Trần Thuật không phải là người nói không dám nhận: ” À, không phải tôi nói tôi là người của cô sao, vậy cô là cái chân to của tôi.”
“ Được, chân bản tiểu thư to lắm, anh cứ tận tình mà ôm.” Khổng Nhược Khuê vỗ đùi, nói xong mới phát hiện cậu này không ổn lắm, xấu hổ vô cùng, sợ bị Trần Thuật nhìn ra điều gì, đánh trống lảng: ” Kịch bản anh viết nội dung thế nào?”
“ Vừa rồi cô nói gì, tôi nghe không rõ lắm.” Trần Thuật hỏi lại:
“ Kịch bản anh viết nội dung thế nào?”
“ Không, câu trước đó cơ.”
Khổng Nhược Khuê mặt đỏ như gấc chín, thầm nghiến răng, cái mặt đó trông thì rõ hiền lành thật thà, không biết lừa bao nhiêu cô gái rồi, đáng ghét ..
Đúng lúc này một luồng ánh sáng mạnh quét tới, toàn bộ thao trường bị ánh sáng chói mắt đó cắt thành từng khu một, ánh sáng chiếu tới đâu, nơi đó sáng như ban ngày
Một đám người cầm đèn pin xông tới như quái thú xông vào, tiếng la hét chói tai của mấy cô gái vang lên liên hồi
“ Yêu đương chú ý ảnh hưởng.”
Cảnh tượng hỗn loạn bất ngờ trước mắt Khổng Nhược Khuê há hốc miệng nhìn một cô gái trong bóng tối chạy vù qua, hình như cúc áo còn chưa cài: ” Chuyện gì thế?”
“ Hội sinh viên kiểm tra chỉnh đốn tác phong.” Trần Thuật cười khổ không thôi, sao gặp phải loại chuyện này chứ:
“ Chỉnh đốn tác phong?” Khổng Nhược Khuê không hiểu: ” Chuyện này không phải nên thực hiện trên lớp à, vì sao lại chạy tới thao trường kiểm tra chứ
Kiểm tra cái gì?”
“ Thì có vài chuyện không thể làm ở trên lớp, nhưng có thể làm ở thao trường.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.