[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật vốn muốn đưa Khổng Nhược Khuê về, nhưng vị đại tiểu thư này không muốn, chỉ đành đưa cô tới chỗ khác
Vừa rồi bị đám sinh viên kia chiếu đèn vào, tuy y kịp ngăn cản, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng bọn họ không nhận ra, nếu họ đột nhiên quay lại thì hết đường thoát
“ Đây là đâu?” Khổng Nhược Khuê chỉ một gian phòng sáng đèn:
“ Đó là phòng âm nhạc.” Trần Thuật đặt tay lên môi xuỵt một tiếng: “ Nghe thấy không, có tiếng dương cầm đấy.”
“ Chúng ta tới xem sao.” Khổng Nhược Khuê kéo tay Trần Thuật, muốn đi tới đó:
“ Không được, bên trong đó có người luyện tập.”
“ Không sao, nếu trong đó có người thì chúng ta chỉ ở ngoài thôi.”
Thực sự không cưỡng lại được cái chân to này, hai người rón rén tới phòng âm nhạc thì một nữ sinh xinh xắn cầm điện thoại từ trong đi ra, đang cãi nhau dữ dội với người bên kia điện thoại, cho nên chẳng thèm để ý tới hai người bọn họ, đi xa dần
Đèn trong phòng âm nhạc vẫn sáng, chiếc dương cầm đặt ở phía chính diện chưa đóng nắp
Khổng Nhược Khuê đi tới ngồi xuống, vén tóc ra sau, mười ngón tay trắng trẻo thon dài đặt lên bàn phím
Đồ rê mi pha son la si đô ..
“ Chất lượng âm thanh không tệ.” Khổng Nhược Khuê hài lòng ngẩng đầu nhìn Trần Thuật: ” Anh thích nghe bài gì?”
“ Cô biết chơi dương cầm à?”
“ Thứ tôi biết nhiều lắm.”
“ Tôi không biết, nói tới các khúc dương cầm thì ...” Trần Thuật suy nghĩ: ” Tôi khá quen thuộc khúc Ánh trăng và Vũ khúc âm thanh mùa xuân của Beethoven ..
Trước kia tôi có chiếc điện thoại đặt chuông là khúc nhạc này, có người gọi tới liền nghe thấy một đoạn.”
“ Vậy tôi đàn Vũ khúc âm thanh mùa xuân cho anh nghe.”
Khổng Nhược Khuê nói xong ngồi thật ngay ngắn, tay đặt hờ lên bàn phím, ấp ủ tình cảm một chút, sau đó mười ngón tay lướt trên bàn phím, âm thanh như nước chảy tới tai Trần Thuật, tựa hồ đưa tay ra có thể bắt được con tinh linh xinh đẹp đang nhảy nhót
Khúc nhạc kéo Trần Thuật về thời sinh viên, quảng thời gian vui vẻ ..
Đương nhiên còn có Lăng Thần nữa, nhưng cô ấy đi rồi, tưởng chừng sẽ bên nhau mãi mãi, vậy mà ai ngờ đâu ái tình lại mong manh như thế ..
Khúc nhạc đã kết thúc, Khổng Nhược Khuê ngẩng đầu lên, thấy Trần Thuật khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt chất chứa bi thương làm người ta xót xa, cánh môi hồng hơi cong lên giận dỗi, khẽ hừ một tiếng
Trong lòng không vui cũng không muốn nói, Khổng Nhược Khuê lại lần nữa đặt ngón tay lên phím bấm hai màu đen trắng, âm nhạc vang lên cùng tiếng ca trong trẻo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời đêm phủ khắp màu đen
Tỏa sáng những tinh tú lấp lánh
Đom đóm bay, đom đóm bay
Anh đang nhớ tới ai ..
Trần Thuật bị tiếng hát kéo từ hồi ức trở về thực tại, miệng cũng bất giác lẩm bẩm theo
Tinh tú trên trời cao rơi lệ
Khắp đại địa hoa hồng ủ rũ
Gió đêm lạnh gió đêm lạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ còn có em bên cạnh ..
Ấn phím nhạc cuối cùng, Khổng Nhược Khuê hoài niệm hỏi: ” Có biết tên bài hát này không?”
Trần Thuật cười ngốc nghếch: ” Đương nhiên rồi, có đứa bé nào lại không biết bài Đom đóm bay này chứ?”
“ Anh nghe thấy bao giờ?”
“ Thường xuyên, đôi khi đi trên đường có thể nghe thấy, nhiều khi mất ngủ tôi bật bài hát này thôi miên, nghe vài lần là mắt không mở ra được nữa.”
“ Ý tôi là lần đầu tiên anh nghe bài hát này khi nào, ở đâu?” Khổng Nhược Khuê lặp lại câu hỏi:
“ Lần đầu tiên à
Để xem nào ...”
Trần Thuật suy nghĩ: ” Hồi còn nhỏ, lúc đó có bộ phim vô cùng nổi tiếng, tên là Phong vân hùng bá thiên hạ, bọn tôi khó khăn lắm mới tìm thấy được băng phim này, liền tụ tập ở nhà bạn xem
Trong phim, Nhiếp Phong và Khổng Từ tới Mộ Kiếm, Nhiếp Phong cõng Khổng Từ xuyên qua đom đóm, hai người ở Mộ Kiếm ngắm đom đóm.”
“ Về sau Khổng Từ kết hôn với Nhiếp Phong rồi chết, Nhiếp Phong tới Mộ Kiếm, nhớ tới cảnh hai người cùng xem đom đóm, nhạc nổi lên, chúng tôi đều khóc nức nở
Cô nói xem có lạ không, khi đó chúng tôi còn nhỏ, đâu đã hiểu tình yêu là gì, vậy mà sao cả đám lại khóc chứ?”
Khổng Nhược Khuê lườm một cái, giọng mát mẻ: ” Có những người sống tới 80 tuổi cũng không hiểu tình yêu là gì nữa là.”
“ Loại người này nhiều lắm.” Trần Thuật nghe vậy liên tưởng tới một ví dụ hiện thực kinh điển phát sinh ở bên cạnh mình: ” Tôi kể cho cô nghe, tôi có một đồng nghiệp ở Hoa Mỹ, ba mươi mấy tuổi rồi mà chưa một lần yêu đương.”
“ Trong công ty có một cô gái thầm yêu hắn rất lâu, có một lần, hắn nhận được thiệp mời dự party sinh nhật của cô gái
Khi mọi người đều ở phòng khách uống rượu ca hát, cô gái kéo hắn vào phòng ngủ, trong bóng tối, hắn bị cô gái hôn, sau đó cô gái xấu hổ nói với hắn, nếu anh mà không đi chúng ta sẽ làm chuyện ngu ngốc đấy
Cô biết tên đồng nghiệp đó ngu thế nào không
Hắn gật đầu rồi đi ngay …”
Nhìn Trần Thuật hào hứng kể chuyện đồng nghiệp cũ, Khổng Nhược Khuê há hốc mồm, chỉ muốn che mặt không nhìn ai nữa: ” Thật mất mặt.”
“ Đúng, mất mặt thật đấy.” Trần Thuật nhiệt tình tán đồng: ” Khi tên đồng nghiệp đó kể chuyện này với chúng tôi, chúng tôi cười chết luôn.”
Khổng Nhược Khuê không hứng thú với chuyện tên đồng nghiệp đó: ” Bộ phim anh từng xem, tôi cũng xem.”
“ Thế à
Bộ phim đó vào hồi ấy đúng là vô cùng nổi tiếng, có thể nói là nhà nhà đều biết, về sau ở trường còn tổ chức ra rạp xem nữa cơ mà.”
Khổng Nhược Khuê chớp mắt, đôi mắt như đầm nước thu, nói: ” Khổng Từ và tên tôi rất giống nhau đấy.”
Trần Thuật gật đầu: ” Đúng thế, trùng hợp thật.”
Đã nói đến mức đó rồi mà chẳng hiệu quả gì cả, Khổng Nhược Khuê mất hết hứng thú nói chuyện, đừng dậy bỏ đi: ” Tôi về đây.”
“ Để tôi tiễn cô.”
Trên đường rời trường, Khổng Nhược Khuê đột nhiên thay đổi, im lặng không nói gì cả, Trần Thuật cũng không biết phải nói gì
Hiện là cao điểm chỉnh đốn tác phong trong trường, cho nên đám sinh viên ra ngoài ăn uống ca hát chơi game hoặc dạo phố đều vội vã trở về trước giờ đóng cửa
Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê đi ra ngoài trường thành dòng nước ngược với đám đông, nhưng Khổng Nhược Khuê tóc dài, lại cố ý cúi đầu xõa tóc xuống, quá nửa khuôn mặt bị che đi, không ai chú ý
“ Tôi về đây.” Khổng Nhược Khuê đưa tay chặn taxi lại:
Nhìn sắc mặt cô không tốt, Trần Thuật dặn: ” Có phải đi bộ nhiều nên mệt không, về nghỉ sớm, ngủ một giấc là bù lại được.”
“ Biết rồi.” Khổng Nhược Khuê mở cửa xe, giọng có phần lãnh đạm: ” Nhớ gửi kịch bản cho tôi.”
Nói xong sầm một cái đóng cửa lại
Kỳ lạ, sao tự nhiên lại khó ở thế
Trần Thuật không nghĩ nhiều, vẫy tay, sau đó về nơi ở của mình, cuối cùng cũng có thể tiếp tục công việc rồi
Nhớ tới lời dặn của Khổng Nhược Khuê, Trần Thuật về nhà việc đầu tiên là gửi kịch bản của mình qua Wechat cho cô, sau đó bỏ di động xuống, lấy bộ quần áo khô đi tắm
Tắm xong rồi mà di động không có thông báo gì, không có hồi âm của Khổng Nhược Khuê, cũng không biết cô ấy thấy file mình gửi chưa
Trần Thuật định gửi tin nhắn hỏi, nhưng nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi vừa rồi của Khổng Nhược Khuê, không đành lòng làm phiền người khác nghỉ ngơi, hôm nay uống không ít rượu, y cũng thấy đầu óc váng vất, xem ra không có trạng thái tốt nhất để viết rồi
Thành danh lại muộn mất một ngày
Trần Thuật khẽ thở dài đi ngủ sớm, dù sao sáng sớm mai còn phải dậy chạy bộ.