Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 99: Toàn bộ hỏa lực (1)




Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, Tiêu Phẩm Thanh mặt đỏ gay, trán lấm tấm mồ hôi, rút cái khăn giấy rối rít lau mặt bàn, luống cuống thế nào mà cốc nước đặt xuống đổ ra, nước chảy theo mặt bàn nhỏ tong tong xuống đất
Cả phòng im phăng phắc nhìn cả vào hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Phẩm Thanh cuống tới độ nước mắt muốn chảy ra, vội rút thêm nhiều khăn giấy hơn nữa lau dọn: ” Xin lỗi, xin lỗi ..
Tôi không cố ý, trà nóng quá, tôi không chú ý, tôi xin lỗi.”
Lúc này mà cho hắn con dao, hắn sẽ băm Trần Thuật thành mười tám ..
Không một vạn tàm ngàn mảnh, sau đó cho chó ăn
Đại ca ơi đại ca, chỗ nghiêm túc thế này đừng gây ra hiện trường tai nạn như thế chứ, đối với nghệ sĩ dựa vào mặt kiếm cơm, anh lại không nhận ra người ta ..
Còn sự sỉ nhục nào hơn
Anh hỏi tên một nghệ sĩ vương bài, có khác nào tát cho người ta một cái
Đương nhiên, giờ không phải là lúc đồng tình với Tô Âm, Tiêu Phẩm Thanh biết, mình mà không xử lý tốt, ông chủ cho mình cuốn xéo khỏi đây
Bạch Khởi Nguyên đứng dậy đi tới, lấy một khăn giấy lau giúp: ” Không hề gì, lần sau chú ý một chút là được.”
“ Cám ơn Bạch gia.” Tiêu Phẩm Thanh cảm kích vô cùng, bảo sao ở trong công ty, ai nhắc tới Bạch gia cũng phải giơ ngón cái lên:
Bạch Khởi Nguyên đã can thiệp vào, đương nhiên không ai vì chuyện này làm khó Tiêu Phẩm Thanh nữa
Lạc Thừa Bình nheo mắt đánh giá Trần Thuật: ” Tổng giám Trần, chẳng lẽ cậu không biết Tô Âm?”
“ A, thì ra đây chính là cô Tô Âm ..
Tôi nhìn quen lắm, nhưng không dám nhận.” Trần Thuật xấu hổ nói, y cũng không phải người gây thùa chuốc oán, nhưng chân to muốn thế, y có cách nào được chứ:
“ Là phó tổng giám của phòng kế hoạch mà không nhận ra nghệ sĩ vương bài của công ty mình, có phải là thất trách không?”
Lạc Thừa Bình hiển nhiên không định bỏ qua qua Trần Thuật, tính cách ông ta là thế, thích tỏ ra uy nghiêm, giống hệt con trai Lạc Kiệt ..
À không, Lạc Kiệt giống cha hắn mới đúng
Ông ta nghiêm khắc nói: ” Phó tổng giám Trần cũng tới Đông Chính một thời gian rồi, chẳng lẽ không bỏ chút công sức nào đi tìm hiểu nghệ sĩ công ty?”
“ Tôi bị chứng khó nhận mặt người, ngay cả cô gái có xinh đẹp hay không tôi cũng khó nhận ra.” Trần Thuật rối rít xin lỗi: ” Đông Chính chúng ta lại có quá nhiều soái ca mỹ nữ, mấy ngày trước tôi còn nhầm Trương Tư Vũ với Lưu Thi Vũ, tôi nhìn thấy hai người chiều cao lẫn khuôn mặt giống nhau bảy tám phần, thế là nhiệt tình tới chào còn tự nhận là fan hâm mộ, thành ra làm trò cười …”
Câu này nghe tựa chế giễu bản thân, vào tai Tô Âm càng như đâm thêm một nhát dao
Chẳng lẽ mình có khuôn mặt đại chúng, trong công ty có cả một đống người giống với mình hay sao
“ Về sau tôi rút kinh nghiệm, gọi nhầm tên người khác là hành vi rất thiếu lịch sự
Nên nếu là lần đầu tiên gặp mặt nghệ sĩ nào, tôi hỏi tên xác định lại, mong mọi người thông cảm, tôi không có ác ý.” Trần Thuật vừa chân thành vừa áy náy nói:
Lạc Thừa Bình nào biết cái miệng lưới ma quỷ của Trần Thuật, cho nên cũng bán tín bán nghi
Dù thế nào thằng nhóc này đối diện với chất vấn của lãnh đạo vẫn bình tĩnh ứng phó hợp tình hợp lý, Lạc Kiệt có một cấp phó thế này, e không phải là phúc phận
Bảo sao thời gian qua nó về nhà ngày nào cũng có vẻ không vui, còn bảo mình nghĩ cách điều thằng nhóc này đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Tổng giám Trần viết kịch bản vẫn phải làm tốt chức phận của mình đấy.” Phó chủ tịch phủ trách nghiệp vụ quảng cáo Phan Hiếu Kính nhìn Trần Thuật, nghiêm mặt răn dạy: ” Cậu làm như thế khiến nghệ sĩ rất mất mặt, nếu là ngoài công ty còn ra thể thống gì nữa.”
Nói câu này cứ như thể Trần Thuật vì kịch bản Chàng cơ trưởng mà không làm tốt công tác của mình vậy
Trần Thuật gật đầu: ” Kịch bản tôi viết từ hai năm trước, trước khi vào Đông Chính tôi đã xong bản thảo, tôi nhậm chức chưa được một tháng, muốn viết được kịch bản trong vòng một tháng là không thể.”
Nói tới đó quay sang Tô Âm: ” Xin lỗi cô Tô Âm, danh tiếng cô Tô Âm truyền khắp thiên hạ, chắc không vì chuyện nhỏ này mà giận chúng tôi.”
Từ lúc bắt chuyện với Trần Thuật tới giờ, sắc mặt Tô Âm biến đổi mấy lần
Người ta đã nói mình là nghệ sĩ trứ danh toàn quốc rồi, chẳng lẽ mình lại vì người ta không nhận ra mình mà tức giận, tức giận là chứng tỏ mình nhỏ nhen
Mặc dù thực sự để bụng, nhưng không thể để cho người ta biết mình để bụng, bởi vì hình tượng của cô xưa nay luôn vô tư đáng yêu, không thể vì một chuyện như vậy mà hủy hết công sức mấy năm
Nhưng mà thế thế thì bản thân lại ấm ức
Mắt Tô Âm khép lại thành một khe hẹp, cười hì hì, nửa đùa nửa thật: ” Tổng giám Trần có thù với tôi sao?”
“ Sao có chuyện ấy được chứ, tôi mới lần đầu thấy cô Tô Âm mà.” Trần Thuật ngạc nhiên:
Lần, lần đầu tiên thấy mình
Y đùa mình đấy à
Hôm nay y mới thấy Tô Âm này à
“ Trước kia chỉ thấy trên ti vi.”
Nhìn thấy Tô Âm bị Trần Thuật xoay vòng vòng, bộ dạng Tô Âm choáng váng như có thể bị ngất bất kỳ lúc nào, trông hết sức đáng thương, trong lòng Khổng Nhược Khuê cười như hoa nở
Không thẹn được mình dạy bảo từ nhỏ, bản tiểu thư còn chưa ra mặt, tướng địch đã bị chém xuống ngựa rồi
Em gái à, muốn chơi với chị à, em còn non lắm
Đương nhiên, Khổng Nhược Khuê không để Trần Thuật đi quá đà, tránh làm hỏng chuyện của mình, mỉm cười “tốt bụng” nói xen vào: ” Tổng giám Trần, đây chính là Tô Âm, nghệ sĩ vương bài của công ty
Tô Âm cũng rất thích kịch bản của anh đấy.”
Trần Thuật mặt mày ai oán trách: ” Khuê tỷ, nếu chị giúp tôi giới thiệu sớm hơn thì tôi đã không mất mặt như thế rồi.”
Tô Âm muốn vỗ bàn chửi người, hai đứa tiện nhân này còn chưa thôi đi à, tôi sống sờ sờ ngồi đây, còn cần Khổng Khuê cô giới thiệu hộ sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phải nhờ Khổng Khuê giới thiệu giúp thì anh mới biết tôi là ai à, bà cô đây còn thể diện nữa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.