Có Bạo Quân Độc Tâm Thuật, Ta Trong Cung Giết Điên Rồi

Chương 21: Chương 21




Bên ngoài trời mưa như trút, sấm sét vang vọng, trong phòng quỷ khí âm trầm..
An Cửu suy nghĩ một lát, chi bằng ở lại đây đợi ngày mai rồi trở về cũng không muộn
Hiện tại mà đi ra ngoài, nhỡ bị thị vệ tuần tra phát hiện thì khó mà giải thích, lại còn phải dầm mưa nữa..
Nghĩ đến đây, nàng dịch đến bên trên giường
Trên giường có một cái chăn mỏng, vốn dĩ chất liệu không tệ, nhưng vì đã dùng quá lâu, màu sắc chuyển sang xám trắng bệch, có nhiều chỗ còn bị rách
An Cửu không dám dùng nó, nàng đoán chừng đây chính là chăn khi bạo quân còn nhỏ, lúc ấy hắn được gọi là A Bối Bối
Thở dài một tiếng, An Cửu cuộn mình trên giường
Nàng phát hiện trên chiếc giường này có rất nhiều vết cắt, trông như được dùng để tính toán thời gian, ước chừng có đến vài trăm vết, dày đặc san sát
Nghĩ đến chuyện lúc trước..
An Cửu nhảy xuống khỏi giường
Mẫu thân của bạo quân tên là gì nhỉ..
Thuần Phi
Trong cung giữ kín như bưng mọi chuyện về Thuần Phi, An Cửu không biết nội tình
Thế nhưng nếu bạo quân xưng nơi này là nhà, vậy có khả năng nào đây chính là nơi Tiểu Bạo quân cùng Thuần Phi từng ở
Chiếc giường này là của Thuần Phi..
Căn phòng này rất có thể là nơi Thuần Phi đột tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hung trạch..
Vừa nãy nàng còn lừa bạo quân rằng mẫu phi hắn đang trên trời nhìn hắn..
Giờ thì tự dời đá nện chân mình rồi
An Cửu cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, không khỏi nghĩ, liệu hồn ma của Thuần Phi có thật sự ở trong phòng nhìn nàng hay không
Càng nghĩ càng thấy kinh khủng, càng nghĩ càng thấy đáng sợ
An Cửu đang do dự có nên rời đi hay không, thì cánh cửa chợt mở ra..
“A..
A a a a a a a...” An Cửu kêu thảm thiết liên hồi, ngược lại khiến cho người vừa bước vào cũng giật mình
“Tiểu Cửu
Thì ra là ngươi.” Một giọng nói quen thuộc cất lên..
An Cửu ngẩng đầu, nhìn rõ người đàn ông bước vào..
Là Lý Kế
Lúc này nhìn thấy người quen, An Cửu kích động đến muốn khóc
“Sao ngươi lại tới đây?” An Cửu đi tới trước mặt hắn
Lý Kế đáp: “Lý công công nói ngươi tới lấy đồ vật, bị kẹt lại ở chỗ này, nên bảo ta tới đón ngươi...” Lý Kế cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, đã khuya rồi, Tiểu Cửu tới từ lúc nào
An Cửu lập tức hiểu ngay ý của Lý công công, nàng chủ động giải thích: “Ta tới từ buổi chiều, cứ mãi không tìm thấy, lại sợ trở về bị trách phạt, nên mới chậm trễ.”
Lý Kế gật đầu: “Đồ vật đã tìm được chưa?”
“Ân.” An Cửu tiện tay cầm lấy chiếc chăn mỏng trên giường
“Bệ hạ muốn.” Lý Kế liếc nhìn một cái, gật đầu: “Chúng ta đi nhanh thôi, trên đường nước ngập nhiều lắm.”
An Cửu gật đầu
Lý Kế chỉ cầm một cây dù, mặc dù dù rất lớn, nhưng hai người vẫn phải đi rất sát nhau
Khoảng cách này khiến người ta không thoải mái
Dọc đường đi, mưa dường như đã nhỏ hạt hơn một chút, nhưng nước vẫn còn rất nhiều
Giày của An Cửu rất nhanh bị vào nước, đi không tiện, cứ bị tuột ra mãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Kế liền dừng lại chờ nàng
“Làm phiền ngươi rồi.” An Cửu vô cùng áy náy, như cái hành động đêm hôm khuya khoắt không ngủ được lại còn phải đội mưa to đi tìm đồng sự như thế này, nếu là nàng thì chắc chắn sẽ thấy rất bực mình
Thế nhưng Lý Kế mỉm cười: “Vốn dĩ hôm nay là ta gác đêm mà.”
An Cửu vội vàng xỏ giày cho ngay ngắn
Lý Kế nói: “Ngươi có vẻ rất sợ làm phiền người khác.”
Đúng vậy
An Cửu chính là người không thích giao tiếp, lại rất sợ làm phiền người khác
Nàng gật gật đầu
Lý Kế thở dài một hơi: “Ngươi vẫn còn là tiểu cô nương mà, tiểu cô nương có thể yếu ớt một chút.”
An Cửu ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn
Không biết là nước mưa hay nước mắt đang chảy dài trên gương mặt An Cửu
Lý Kế lấy ra khăn tay đưa cho nàng
An Cửu lau mặt, cúi đầu lẳng lặng bước đi
Kể từ khi vô cớ tới thế giới này, nàng vẫn luôn sống trong thấp thỏm lo sợ, lúc đối phó người này, lúc đối phó người kia
Vốn dĩ nàng vẫn có thể giả vờ kiên cường, thế nhưng nghe được sự quan tâm bất chợt từ một người xa lạ, An Cửu vẫn không nhịn được muốn khóc
Lý Kế thở dài một hơi, nói: “Ngươi với muội muội nhà ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, mặc dù...” Lý Kế cười một tiếng: “Sau này nếu có chuyện gì, có thể tới tìm ta.”
An Cửu buồn bã khẽ gật đầu
Hành lang cung điện dài dằng dặc, ẩm ướt băng giá tựa như không có điểm cuối
Thế nhưng An Cửu chợt cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, không khí xung quanh cũng trở nên dễ chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rất nhiều năm sau, An Cửu vẫn nhớ đêm nay, nhớ kỹ sự ấm áp và thiện ý đầu tiên mà một thị vệ tên là Lý Kế đã trao cho nàng
Đường dù dài cũng sẽ có lúc đi đến đích
Trở lại Quang Hoa Điện, Tiểu Phúc tử chạy tới: “Tiểu Cửu, Lý công công cho gọi ngươi đi một chuyến.” Hẳn là để hỏi thăm tình huống hôm nay
An Cửu đang định đi, Lý Kế lên tiếng: “Cũng không kém một lát này, để Tiểu Cửu đi thay một bộ y phục đi, đừng để nhiễm phong hàn.”
Tiểu Phúc tử vỗ đầu một cái: “Xem ta đây không có nhãn lực giới dáng vẻ.” Hắn cười nói với An Cửu: “Tiểu Cửu ngươi mau đi đi.”
An Cửu gật đầu với hắn và Lý Kế, rồi đi về phía phòng nhỏ của mình
Nàng xác thực rất lạnh, lạnh đến mức hàm răng đều run rẩy, không ngờ Lý Kế lại chú ý tới..
An Cửu quay đầu nhìn thoáng qua, Lý Kế mỉm cười với nàng
An Cửu bước nhanh đi
Thay quần áo xong, nàng mang theo chăn A Bối Bối của hoàng đế tới Quang Hoa Điện
Lý công công và Khúc cô cô đều ở đó, bọn họ cũng không ngờ bạo quân sẽ dẫn An Cửu đến nơi kia
Nhìn thấy chiếc chăn mỏng trên tay An Cửu, Khúc cô cô tiến tới: “Sao lại mang nó đến?”
An Cửu không chút biểu cảm nói: “Vừa rồi Lý Thị Vệ hỏi ta lấy vật gì mà lại chậm trễ lâu như vậy.”
Khúc cô cô không nói thêm gì nữa, nhận lấy chiếc chăn
Hoàng đế vẫn nằm ở nội thất, có một người đàn ông ngồi bên giường, hẳn là Giang Thái Y
Chương 33: Giang Thái Y
“Ngươi tên là gì?” An Cửu nghe thấy một giọng nam ôn hòa, rồi nhìn thấy một đôi giày màu trắng..
Đây chính là Giang Thái Y
“Tiểu Cửu.”
“Tiểu Cửu...” Giang Thái Y cười khẽ một tiếng: “Ta hỏi tên thật của ngươi, chính là cái tên trước khi vào cung.”
“An Cửu.”
“An Cửu...” Giang Thái Y lẩm nhẩm một lần
Không hiểu vì sao, An Cửu luôn cảm thấy tên mình khi được hắn niệm ra, lại mang thêm vài phần mùi vị khác, cứ như người ở quán rượu bắt chuyện ngươi nói: “Ngươi trông quen mắt quá, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?” Mang theo mục đích tính mãnh liệt
Giang Thái Y tiếp tục hỏi: “Quê quán của ngươi ở đâu?”
“Văn Dao Huyện.”
Giang Thái Y nói: “Khi ta dạo chơi, ta có đi ngang qua nơi đó, hồng dòn ở đó ăn rất ngon.”
An Cửu không lên tiếng
Giang Thái Y lại hỏi: “Trong nhà còn có ai không
Vì sao lại tiến cung?”
An Cửu đã sớm sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ
Trong ký ức của nguyên chủ về gia đình không nhiều, chỉ nhớ rõ rất nghèo
Sau này có một năm mất mùa, nàng cùng người trong nhà ly tán, rồi bị người môi giới bán đi, cuối cùng mơ mơ hồ hồ tiến vào cung
Thế nhưng những chuyện sau khi vào cung, không biết vì nguyên nhân gì, hoàn toàn không còn ấn tượng
Đối mặt với Giang Thái Y, nàng cũng trả lời y như vậy
Giang Thái Y trầm mặc một lát nói: “Vậy là không thể nào tìm lại được rồi...”
An Cửu cảm thấy lời này của hắn nghe không có hảo ý
Nhưng sau đó Giang Thái Y không nói gì thêm, mà hỏi về chi tiết giữa bạo quân và nàng
Giang Thái Y nói: “Tại hạ thật sự rất hiếu kỳ, tại sao hắn lại đặc biệt đối với ngươi như vậy.”
Điểm này An Cửu cũng muốn biết
Chỉ dựa vào việc An Cửu nấu vài bữa cơm sao
Điều đó là không thể nào, trước kia khẳng định cũng đã thử qua rồi
Hơn nữa tay nghề của An Cửu chỉ là đồ ăn thường ngày, nói nàng nấu ăn ngon đến mức nào cũng không đúng
Tại sao vậy nhỉ
Chẳng lẽ là bởi vì ta có thể nghe được tiếng lòng bạo quân, hắn cảm thấy ta thân thiết
An Cửu nghĩ mãi không ra nguyên cớ, Giang Thái Y cũng không nghĩ ra được
Thế là hắn bảo An Cửu nấu cho hắn một bữa cơm ăn
An Cửu: “Hiện tại?”
Giang Thái Y: “Có phải là quá muộn rồi không?”
Ngươi nói xem
Ngươi là ma quỷ sao
Lão tử mệt mỏi một ngày rưỡi, nửa đêm còn phải nấu cơm cho bạo quân là chưa đủ, còn muốn làm cho ngươi nữa sao
Mà nói đến hôm nay tiền công bạo quân còn chưa cho nàng nữa kìa
An Cửu không lên tiếng, đây là sự phản kháng trong im lặng
Giang Thái Y cười dưới: “Vậy thì ngày mai đi.”
An Cửu cuối cùng cũng có thể trở về ngủ
Cuối cùng, nàng nhìn thoáng qua bạo quân đang nằm trên giường, lờ mờ chỉ thấy một bóng người mông lung
An Cửu cho rằng mình sẽ mất ngủ, thế nhưng không ngờ đầu vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi
Đợi đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao
An Cửu “...” Ngủ quên mất rồi
An Cửu vội vàng đứng dậy, rửa mặt xong xuôi đi ra ngoài, không tìm thấy Khúc cô cô, nàng liền đi hậu viện nhìn đám thợ thủ công dựng bộ xương rồng
Không thể không nói, công tượng thời cổ đại có chút tài năng, đã dựng gần xong được một nửa rồi
Đám thợ thủ công tràn đầy sự khó hiểu đối với con quái long trước mắt, thấy nàng tới có người hỏi: “Cái này thật là rồng sao?”
An Cửu biết hoàng đế lo lắng, vì tính mạng nhỏ bé trong tương lai, nàng đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác
“Cũng có khả năng, thần tiên thời cổ đại nhiều như vậy, tọa kỵ của bọn họ cũng đa dạng, dáng vẻ gì cũng có.”
Đám thợ thủ công vốn đang suy nghĩ đó là quái vật gì, nghe An Cửu nói xong, lập tức tỉnh táo lại, đúng thế, nói không chừng là tọa kỵ của thần tiên nào đó, dù sao tọa kỵ của các vị thần tiên trong sách thần thoại chính là thiên hình vạn trạng mà
“Đây chẳng phải là phát hiện Thượng Cổ Thần thú sao?” có một công tượng kinh hô
Những người khác gật đầu
“Rồng cũng là Thượng Cổ Thần thú.”
“Cái đó nhất định là...”
“Cũng không biết là thần tiên nào sẽ cưỡi loại vật này.”
Đám thợ thủ công nghị luận ầm ĩ, lúc này Tiểu Phúc tử tới, nhìn thấy An Cửu vui vẻ kêu một tiếng: “Tiểu Cửu.”
An Cửu nhìn hắn
Trước kia Tiểu Phúc tử này cũng giống Lý công công, mặc dù lúc nào cũng cười, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt, khách khí lại xa cách
Làm gì có lúc nào vẻ mặt lại ôn hòa như thế này..
“Phúc công công.”
Tiểu Phúc tử: “Bệ hạ tỉnh rồi, Lý công công cho gọi ngươi qua.”
An Cửu “...” Nàng thật sự tuyệt không muốn đi đối mặt với cẩu Hoàng Đế, ai biết hắn có thể vì nhớ tới chuyện tối hôm qua mà giết nàng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.