Có Bạo Quân Độc Tâm Thuật, Ta Trong Cung Giết Điên Rồi

Chương 3: Chương 3




Nói rồi, để người ta bưng chậu nước tới, hoàng đế rửa tay, dùng chiếc khăn chuyên dụng của hắn lau sạch sẽ… An Cửu cứ đứng như người gỗ, từ đầu đến chân căng thẳng, khẩn trương
Nàng sợ hoàng đế bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ
Thế nhưng, hắn không hề như vậy
Hoàng đế làm xong tất cả rồi đứng dậy, muốn ra ngoài đi dạo một chút
Lý công công tiến lên, hầu hạ hoàng đế thay y phục, đổi giày, đợi đến khi hoàng đế ra ngoài, Lý công công mới trừng mắt nhìn nàng một cái: “Còn không mau đi theo hầu hạ cho tốt?”
An Cửu đành phải đi theo
Lúc ra cửa, nàng còn gặp Tiểu Hạ, đồng sự có vẻ ngoài thanh tú
Nàng bị sự việc vừa rồi dọa sợ, mắt đỏ hoe, cúi gằm đầu, bất đắc dĩ theo sau lưng hoàng đế
Giờ này mặt trời vẫn còn khá gắt, hoàng đế vừa đi vừa nghỉ, tiếng lòng không ngừng than phiền
【 Chân nóng quá..

【 Phá cái cung điện, cách vườn hoa xa như vậy, sớm biết đã không ra ngoài

Xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tiếng lòng của hắn từng chữ từng chữ rõ ràng vang lên bên tai An Cửu, rất khó để phớt lờ..
An Cửu nghe hắn đậu đen rau muống rằng thị vệ trưởng đi lại không đủ anh tuấn, còn bảo các cung nữ thái giám đứng đối mặt tường thật là vô vị..
Miệng thật sự rất độc địa..
Hơn nữa..
Hắn ra ngoài sao không chịu ngồi kiệu
Cứ như loại kiệu của Hoa Phi nương nương ấy..
Nhưng hắn không chịu, hắn giày vò tất cả mọi người một cách “bình đẳng”..
Cuối cùng đã tới Ngự Hoa Viên, hắn chợt nảy ra ý định cho cá ăn
Thế nhưng, không một ai, kể cả Lý công công, có thể nghe ra nhu cầu đó từ tiếng bước chân đột ngột dừng lại của hắn
Thế là mọi người theo hắn đứng im lặng
【 Trẫm muốn cho cá ăn, Ngư Thực đâu
】 Hắn nhíu mày, nhưng lại không mở miệng nói ra
【 Đồ thị phế vật..
】 An Cửu nghe tiếng lòng hắn ngày càng nóng nảy, sợ hắn giây tiếp theo sẽ nổi giận giết người, vội vàng nhỏ giọng nói với Lý công công: “Bệ hạ có phải là muốn cho cá ăn không?”
Lý công công cũng đang run sợ, trong đầu quay đi quẩn lại trăm ngàn lần muốn biết hoàng đế đang muốn gì, bị An Cửu nhắc nhở liền bừng tỉnh, vội vã lấy Ngư Thực (thức ăn cho cá) đưa cho hoàng đế
Hoàng đế lúc này mới dễ chịu
Một nắm lớn Ngư Thực được ném xuống, vài con cá chép bơi tới, há to miệng chờ hắn cho ăn
An Cửu còn chưa kịp thở phào, đã nghe thấy tiếng lòng nghi ngờ của hắn: 【 Cá chép kho tàu không biết có ngon hay không

An Cửu “...” Bệ hạ, xin hãy làm người đi..
Vài ngày trước, sau khi Mân Quý Nhân bị giáng cấp, tất cả cung nhân đều cho rằng nàng phạm lỗi nên bị phạt, còn vì sao bị phạt thì mọi người không rõ
Thế là hôm nay nghe nói hoàng đế đến Ngự Hoa Viên, đã có những tần phi tâm tư linh hoạt, trang phục lộng lẫy đến để ngẫu nhiên gặp mặt
Còn chưa kịp đến gần, một làn gió thơm đã thoảng tới
An Cửu liếc mắt thấy hoàng đế bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt lập tức âm trầm xuống
【 Đáng chết..

Da đầu An Cửu căng thẳng, nàng vô thức lùi về sau một bước
“Thần thiếp không biết bệ hạ ở đây, quấy rầy bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội.” Mỹ nhân phía trước hơi ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng, khuôn mặt nàng còn diễm lệ hơn cả hoa trong vườn hoa này..
Ngay cả An Cửu cũng không nhịn được cảm thán nàng đúng là mỹ nhân
Đáng tiếc..
【 Đáng chết
】 Nàng lại nghe được hoàng đế nghiến răng nói ra hai chữ này..
Sau đó, không hề có điềm báo trước, hoàng đế đưa tay rút bội kiếm bên hông thị vệ, hướng thẳng đầu mỹ nhân kia chém xuống..
“A...”
“Bệ hạ...”
Trường diện lập tức hỗn loạn
Chương 6: Con ngỗng ngu ngốc đáng chết
Lần này không có người chết
Cung nữ bên cạnh mỹ nhân đã đẩy nàng ra, bản thân bị chém một nhát, thêm sự ngăn cản của thị vệ, nên thảm kịch mới không xảy ra
Thế nhưng điều đó cũng đủ dọa người
An Cửu đã trốn đi từ lúc đầu, nhưng trong tiếng kêu loạn ồn ào của đám người, tiếng lòng hoàng đế lại đặc biệt rõ ràng
Không giống như sự đậu đen rau muống sáng sớm, hay sự phàn nàn uể oải buổi trưa..
Giọng hắn bây giờ rất lạnh, xen lẫn phẫn nộ và điên cuồng..
【 Giết..
Giết hết đi..

【 Giết Liễu Nhĩ Môn..

【 Giết giết giết..

An Cửu bưng kín lỗ tai
Thật sự quá đáng sợ
Sự hỗn loạn kéo dài không biết bao lâu, khi An Cửu đi theo đám người trở về Quang Hoa Điện, trời đã sắp tối, tà dương huyết hồng treo trên chân trời, như nhuộm đỏ tầng mây..
Tất cả mọi người đều câm như hến
An Cửu vốn định tránh xa tên điên hoàng đế này, nhưng Khúc Cô Cô lại một lần nữa gọi nàng lại, không chỉ nàng, mà Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông, ba tên cung nữ khác cũng đều tới
Mọi người cúi đầu, tay trong tay áo hơi run rẩy
Khúc Cô Cô nói: “Bệ hạ bị bệnh, bốn người các ngươi thông minh lanh lợi một chút, hầu hạ bệ hạ cho tốt.” Nàng không nói nhiều hơn
Đại khái có lẽ cảm thấy bốn người bọn họ cũng sống không được bao lâu, nói nhiều chỉ lãng phí lời nói
Tiểu Thu, Tiểu Đông hai nha hoàn mặt xám như tro, chết lặng bước vào
Tiểu Hạ sợ hãi đến toàn thân run rẩy, nàng run rẩy kéo An Cửu hỏi: “Làm sao bây giờ
Làm sao bây giờ
Ta không muốn chết..
Không muốn chết..
Ô ô...”
An Cửu một tay bịt miệng nàng: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Tiểu Hạ mắt ngấn lệ nhìn nàng
An Cửu lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng: “Câm miệng cho ta, ngươi muốn chết thì tùy tiện, đừng liên lụy ta.”
Nàng cũng rất sợ chết đấy thôi..
Hơn nữa, Tiểu Hạ trong thời khắc mấu chốt này lại phản bội đồng đội, An Cửu mặc kệ nàng đi chết
“Còn không vào đi?” Khúc Cô Cô lạnh lùng nhìn các nàng, hai người họ chỉ còn cách bước vào
Đại điện rất yên tĩnh, một thái y dường như đang bắt mạch, hoàng đế sau khi chém người buổi chiều thì đã ngất đi..
Thái y cũng không biết chẩn đoán được kết quả gì, liền đi ra ngoài, Lý công công cũng ra ngoài chuẩn bị thuốc, trước khi đi dặn các nàng phải thông minh lanh lợi một chút hầu hạ cho tốt, dám lười biếng giả vờ, coi chừng da của các nàng
Sau khi Lý công công đi
Trong đại điện tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh
Ai cũng không dám phát ra nửa điểm âm thanh
Không biết qua bao lâu
Có lẽ cũng không lâu lắm
An Cửu nghe thấy một giọng nam yếu ớt..
【 Khát..

An Cửu chăm chú lắng nghe, đúng là giọng hoàng đế, nàng đánh bạo hướng trên giường nhìn thoáng qua, hoàng đế không hề tỉnh, đại khái là vô ý thức gọi..
【 Nước..

Làm sao bây giờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có nên quan tâm không
An Cửu xoắn xuýt..
Thôi, có bốn người lận mà, người khác không đi thì nàng cũng không đi
Đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết
【 Khát..
Khát..
Khát..

An Cửu muốn bịt tai lại để khỏi nghe thấy âm thanh này, nhưng âm thanh này lại có tính xuyên thấu rất mạnh
Giống như là ma âm thúc giục ngươi lên đường..
An Cửu nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung
Bốn người thì sao, vạn nhất hoàng đế nổi giận, chém chết cả bốn cũng không phải là không thể được..
An Cửu nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Tiểu Thu, Tiểu Đông trừng mắt nhìn nàng
Tiểu Hạ toàn thân đang run rẩy, vô ý thức hỏi: “Cái gì..
Âm thanh gì?”
An Cửu: “Ta nghe thấy bệ hạ hô khát...”
Tiểu Thu: “Vậy ngươi đi cho bệ hạ uống nước.”
Tiểu Đông: “Chúng ta không nghe thấy.”
Tiểu Hạ: “Ngươi điên rồi, cho bệ hạ uống nước sao?”
【 Khát chết rồi..

Giọng hoàng đế lần lượt truyền đến, truyền đến, truyền đến..
An Cửu trực giác, không cho hắn uống nước, hắn tỉnh lại liền muốn khiến cho tất cả mọi người rốt cuộc uống không được nước..
Thế là nàng kiên trì đổ nước, dưới ánh mắt nhìn người chết của ba cung nữ kia, đi tới trước giường hoàng đế
Thôi, chết thì chết đi
Dù sao cũng là chết
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử (người đời từ xưa ai mà chẳng chết)
Nhưng làm sao cho uống đây
Ngay lúc An Cửu do dự, hoàng đế bỗng nhiên mở mắt
An Cửu như gặp ma, không nhịn được muốn lùi lại, nhưng nàng nhịn được, nàng bưng nước, giọng run rẩy: “Bệ..
Bệ hạ muốn nước sao?”
Hắn gật gật đầu
Bất động
Không khí đông cứng
An Cửu nghe thấy tiếng lòng hoàng đế
【 Lý Đức Phúc làm sao chọn người
Cung nữ này sao lại cứ như một con ngỗng ngu ngốc..

An Cửu vội vàng tiến lên, đưa chén nước tới bên môi hắn, hoàng đế cúi đầu uống, hắn thở phào một cái hỏi: “Trẫm ngủ bao lâu?”
An Cửu đứng không nhúc nhích, cũng không trả lời
Hoàng đế nhịn không được nghiêng đầu sang nhìn nàng
Sự đậu đen rau muống tùy theo mà tới
【 Không phải, con ngỗng ngu ngốc này là thân thích của Lý Đức Phúc đi
Cái thứ gì thế này mà cũng tới Ngự Tiền hầu hạ

An Cửu lấy lại tinh thần
Mới phản ứng được câu vừa rồi không phải tiếng lòng..
Thật sự là tiếng lòng hòa lẫn âm thanh thật, thật thật tâm tâm, An Cửu lại không dám nhìn chằm chằm hắn, làm sao biết miệng hắn có động đậy hay không
Nàng vội vàng trả lời: “Bệ hạ ngủ một canh giờ.”
Tiếng lòng hoàng đế
【 Lâu như vậy sao

An Cửu sợ lại có sự nhầm lẫn, liền dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn miệng hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoàng đế miệng không nhúc nhích
Nhưng lời trong lòng hắn, khiến An Cửu sợ gần chết
【 Trẫm nhớ rõ đang cho cá ăn
Sao lại ngủ thiếp đi

An Cửu “...” Hắn..
Hắn không nhớ rõ chuyện chém người sao
Đầu óc An Cửu quay nhanh, còn chăm chú hồi tưởng hơn cả làm đề cuối cùng trong kỳ thi
Dường như..
Dường như mỗi lần hoàng đế giết người, hành vi đều không hoàn toàn giống nhau
Giống như bây giờ hắn rất “ôn hòa”, ít nhất là bình thường, sẽ không trong nháy mắt nhảy dựng lên chém người, hành động vừa rồi của An Cửu thực sự đã chạm tới sợi dây tử vong..
Vì sao
Là điều gì đã kích thích hắn
【 Con ngỗng ngu ngốc đang nghĩ gì thế

Tiếng lòng hoàng đế lần nữa truyền đến
An Cửu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm tìm tòi nghiên cứu của hoàng đế
An Cửu nuốt một ngụm nước bọt
Nàng nhớ lần đầu tiên thấy hắn giết người là người cung nữ kia muốn câu dẫn hắn..
Lần thứ hai hắn giết Thúy Liễu bên cạnh Mân Quý Nhân, cũng là Mân Quý Nhân muốn câu dẫn hắn, có lẽ Thúy Liễu là người đỡ đao..
Hôm nay, mỹ nhân ở Ngự Hoa Viên kia cũng làm điệu làm bộ muốn câu dẫn hắn..
Chẳng lẽ là vì nữ nhân câu dẫn
Nếu thật là như vậy, vậy sau này chỉ cần chú ý không câu dẫn hắn, không có ý nghĩ gì với hắn, coi hắn như tảng đá có phải sẽ an toàn không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ như vậy, liền nghe thấy âm thanh hoàng đế lại một lần nữa truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.