Cố Tổng, Phu Nhân Đã Chặn Ngài Rồi

Chương 12: Chương 12




Cố Tổng, ta có thể thẳng thắn hơn một chút không
Cố Cảnh Diễm bàn đều là những mối làm ăn hơn trăm tỷ, các đối tác đưa mấy món hàng xa xỉ quý giá cũng không đủ để làm vật kỷ niệm
Năm ngoái còn có người tặng hắn một đôi bông tai đá mắt mèo, giá nghiên cứu cũng không hề rẻ
Sau khi Cố Cảnh Diễm đưa nó cho nàng, nàng còn rất vui vẻ, ấy vậy mà sau này trong bữa tiệc tối nàng làm mất, tiếc đến nỗi mấy ngày liền ăn không ngon, còn bị Cố Cảnh Diễm cười nhạo không có tiền đồ
Hắn không biết rằng, nàng để ý chẳng qua vì đó là món quà hắn tặng nàng mà thôi
Bây giờ nghĩ lại, đối với Cố Cảnh Diễm mà nói, đó chẳng qua là một vật vô dụng người khác tặng, hắn thuận tay đưa cho nàng, không có tâm ý, cũng sẽ chẳng bận lòng
Kiều Nhược Tinh vứt hộp bỏ đồ vật cho hắn, “Các loại ly hôn phân chia tài sản xong xuôi rồi hẳn phân, tránh cho ta còn phải đến lấy lại.”
Lâm Thư!!
Sắc mặt Cố Cảnh Diễm trong nháy mắt chìm xuống, “Kiều Nhược Tinh
Ngươi có xong không xong
Ngươi có tư cách gì mà đòi ly hôn với ta
Có tư cách gì mà đòi chia tài sản với ta, bây giờ ngươi ăn mặc chi phí, cái nào mà không phải do ta cho ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rời khỏi hôn nhân này, không có cuộc sống sung túc, ngươi thích ứng được sao
Ngay cả việc sinh tồn của ngươi còn là một vấn đề!”
Ngón tay Kiều Nhược Tinh hơi run, mỗi lần nàng nghĩ rằng mình đã đối với Cố Cảnh Diễm bách độc bất xâm thì hắn lại đâm một nhát vào ngực nàng, khiến nàng nhận ra mình trong mắt hắn thật chẳng đáng một xu
Thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, ngữ khí Cố Cảnh Diễm cũng thu lại một chút, lạnh lùng nói, “Ngươi nhận lỗi, chuyện trước kia ta sẽ xem như không có gì xảy ra, vị trí Cố phu nhân vẫn là của ngươi, ngươi muốn cái gì… ta đều cho ngươi…”
“Cố Tổng rộng lượng quá mực,” chưa đợi Cố Cảnh Diễm nói xong, Kiều Nhược Tinh đã cười nhạo một tiếng cắt lời hắn, “Có phải ta nên khóc lóc thảm thiết, biết ơn ngươi không?”
Cố Cảnh Diễm nhíu mày, “Ta đang cho ngươi cơ hội, ngươi đừng có ở đây mà âm dương quái khí!”
“Ta cám ơn Cố Tổng khoan hồng độ lượng, cho ta cái cơ hội này, bất quá ta phúc bạc mệnh tiện, không chịu nổi, ngươi cứ để nó lại cho người cần đi.”
Lửa giận của Cố Cảnh Diễm bị châm lên, “Kiều Nhược Tinh
Ta hết lần này đến lần khác dung túng ngươi, ngươi thấy tốt thì nên dừng lại đi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Ta chính là cái người được đằng chân lân đằng đầu, Cố Cảnh Diễm, không bằng chúng ta đánh cược đi,” Kiều Nhược Tinh ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, ánh mắt trước nay chưa từng bình thản đến vậy, “Xem thử sau khi ly hôn với ngươi, rốt cuộc ta có khả năng tự sinh tồn được hay không.”
“Tốt,” Cố Cảnh Diễm giận cực mà cười, “Ta lại muốn xem xem, không có ta, ngươi sẽ chết chìm trong vũng bùn như thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thư, dừng xe!”
Tay Lâm Thư run run, vội vàng tấp vào lề đường dừng xe
“Xuống xe!” Giọng Cố Cảnh Diễm vừa lạnh vừa vô tình
Kiều Nhược Tinh mắt nhìn đường cái mịt mù không người, gió táp tới lạnh buốt, lòng nàng trùng xuống
Không khí nhất thời cứng ngắc lại, Lâm Thư nhỏ giọng khuyên, “Cố Tổng, đoạn đường này không tiện bắt xe, đợi đến khu trung tâm rồi hẳn đi.”
Cố Cảnh Diễm cười lạnh, “Nàng không phải muốn cho ta xem thử, không có ta nàng sống ra sao ư
Ta cho nàng cái cơ hội này
Ngay cả đoạn đường này cũng không đi được, cũng xứng cùng ta nói chuyện năng lực!”
Lòng tự trọng của Kiều Nhược Tinh nhận lấy một đả kích chưa từng có, không có gì nhục nhã hơn việc người mình yêu thương xem thường mình
Nàng không nói thêm lời nào, tháo dây an toàn, kéo cửa xe, trước khi xuống xe quay đầu nhìn Cố Cảnh Diễm một cái, “Bao giờ làm thủ tục?”
Cố Cảnh Diễm nhìn chòng chọc mắt nàng như muốn phun ra lửa, vài giây sau, hắn cứng rắn nói, “Chiều mai ba giờ.”
“Vậy chiều mai ba giờ, cục dân chính gặp.” Kiều Nhược Tinh nói xong xuống xe, men theo dải phân cách cây xanh, đi về phía xa
Không quay đầu lại, không cầu xin hắn, mỗi một bước đều đi vô cùng kiên định
Cố Cảnh Diễm căng chặt má, ngón tay siết lại từng chút một
“Lái xe.”
Lâm Thư có lòng khuyên can, “Cố Tổng, khu vực này còn đang cải tạo, trên đường kiểm soát chưa đầy đủ, phu nhân một mình cũng quá không an toàn, nếu không…”
Cố Cảnh Diễm cắt lời hắn, giọng cực lạnh, “Lái xe
Đừng để ta phải nhắc lại!”
Lâm Thư đành phải ngậm miệng
Kiều Nhược Tinh đi được chưa đầy một trăm mét, nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động phía sau, sau đó “Rầm” một tiếng, có cái gì đó rơi xuống đất, tiếp đó xe của Cố Cảnh Diễm liền phóng vụt qua bên cạnh, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn
Nàng quay đầu xem xét, chiếc túi Cố Cảnh Diễm vừa nhét cho nàng trên xe, giờ phút này bị vứt cùng với hộp trên đường, chiếc túi từ bên trong rớt ra, văng ra ngoài khá xa
Nàng dừng chân, rồi lại đi về phía trước, nhưng chưa được mười mét, lại cắn răng quay trở lại
Chiếc túi ba trăm vạn, nói vứt là vứt
Cố Cảnh Diễm có phải đầu óc có bệnh không
Nàng nhặt chiếc túi lên, lật trong lật ngoài xem xét một phen, may mà trừ một ít bụi bẩn, không có hư hại gì
Nàng cứ thế nhặt về, có thích hợp không
Thế nhưng Cố Cảnh Diễm đã tặng nó cho nàng mà, chắc là không sao đâu nhỉ
Món quà khách hàng tặng hắn cũng coi như là tài sản chung sau khi kết hôn của bọn họ đi
Vậy thì nàng cũng đáng được một nửa, nàng nhặt đi cũng rất hợp tình hợp lý đi, cùng lắm thì bán đi chia cho Cố Cảnh Diễm một nửa tiền
Nghĩ đến đó, nàng chợt cảm thấy hành vi của mình có lý có cứ, thế là yên tâm thoải mái ôm chiếc túi đi
————
“A a a ——” Đường Tiếu Tiếu hét lên một tiếng chói tai, suýt chút nữa làm Kiều Nhược Tinh đánh rơi chiếc điện thoại trong tay
“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào
Hơn hai trăm tám mươi vạn!” Đường Tiếu Tiếu run rẩy chỉ vào chiếc túi, “Điên rồi sao, chỉ có mỗi cái túi này
Ba trăm vạn
Ta có xứng sống chung dưới một mái nhà với nó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.