Chương 65: Tiên sinh, người có thể lại cho ta mượn một trăm đôla nữa không
“Nếu như ta là các ngươi, ta sẽ vì sự an toàn của chính mình mà nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Martian Manhunter không khách khí nói thẳng với mấy người đó
“Mẹ kiếp, ta xem các ngươi là chán sống rồi!” Bị chọc giận, tên lưu manh kia vừa nói vừa muốn xông lên động thủ với Martian Manhunter và Peter
Đối mặt với bọn côn đồ xông tới, Peter thở dài, bất ngờ bắt lấy cánh tay đối phương đưa tới
Tuy không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu Martian Manhunter đã ra tay, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn
Bắt lấy ngón tay của tên lưu manh đang tấn công mình, Peter xoáy một vòng tròn như thể vặn đầu một con chim sẻ
Tên mập mạp có dáng người vạm vỡ hét lên một tiếng thật lớn, vung bàn tay đầy thịt đấm vào muốn tát hắn một cái
Peter hơi nghiêng người, bàn tay tên mập đập vào bức tường phía sau
“A
!” Ngón trỏ và ngón giữa của đối phương gãy gập về phía sau với một góc độ đáng sợ, sau tiếng gãy xương giòn giã là một tiếng gào thét tê tâm liệt phế
“Đúng vậy, tay trái cũng gãy hai ngón tay, như vậy vừa vặn đối xứng.” Peter hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt lấy con dao Bướm đâm về phía mình, tay kia tựa như tia chớp đánh thẳng vào mặt kẻ tấn công
Nhanh đến mức căn bản không thấy rõ quỹ tích cú đấm
Kẻ tấn công chỉ cảm thấy đầu “Ong” một tiếng, máu mũi trong chớp mắt phun ra
Dao Bướm từ tay hắn rơi xuống, cắm xuống mặt đất
Động tác của Martian Manhunter cũng gọn gàng, chỉ ba đến hai lần đã thu thập hết bọn côn đồ nằm rên rỉ trên mặt đất
Thiếu niên nằm trên mặt đất khẽ hé miệng, kinh ngạc nhìn hai người đang thu thập đám ác ôn trước mắt
Đợi đến khi bọn côn đồ chật vật chạy trốn, hắn lảo đảo đứng lên, lau đi vết máu khóe miệng, thở hổn hển nhìn về phía hai người
“Ngươi có khỏe không
Hài tử.” Martian Manhunter bước tới quan tâm hỏi
“Ta..
Ta khỏe, cám ơn các ngươi.” Thiếu niên mang khí chất tự phụ cắn môi, ôm cánh tay bị thương đổ máu, không để lộ ra vẻ mềm yếu đáng thương của mình
“Ngươi trông không được tốt lắm, cần nhanh chóng đi gặp bác sĩ không?” Martian Manhunter nhìn thiếu niên trước mắt, hỏi: “Ngươi tên là gì?” Thiếu niên liếc nhìn Peter đứng bên cạnh, do dự một chút rồi nói: “Tomás, ta là Tomás.” “Khụ khụ, Tomás, cần chúng ta đưa ngươi về nhà không?” “Không, không cần, tóm lại..
Cám ơn sự giúp đỡ của các ngươi, ta nghĩ ta phải đi.” Vừa nghe đến việc Martian Manhunter muốn đưa mình về nhà, biểu tình của Tomás có phần bối rối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn ôm cánh tay, bước chân lảo đảo muốn rời khỏi nơi này
Nhưng rất nhanh, bước chân hắn dừng lại, chần chờ liếc nhìn bộ quần áo dính đầy vết bẩn trên người mình
Hít sâu một hơi, hắn đi đến trước mặt Martian Manhunter, cố gắng kiềm chế cơn đau truyền đến từ cơ thể, hỏi Martian Manhunter: “Tiên sinh, ta có thể mượn người một ít tiền không?” Martian Manhunter nghe đối phương muốn mượn tiền mình, biểu tình kinh ngạc liếc nhìn Peter, sau đó ho khan một tiếng, “Ta chỉ là một quản gia, có lẽ ngươi có thể hỏi chủ nhân của ta.” Hắn đưa quả bóng trách nhiệm cho Peter đang đứng xem kịch bên cạnh
Peter sững sờ một chút, hắn không ngờ gã da xanh này còn rất bụng dạ đen tối
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của thiếu niên hướng về phía mình, Peter đang chuẩn bị mở miệng từ chối, đối phương đã dùng giọng điệu khẩn thiết nói với hắn: “Tiên sinh, ta muốn mượn một trăm Đô la, một tháng sau ta sẽ trả người một ngàn.” Peter: “?!” Cho rằng Peter chê ít, Tomás tiếp tục nói: “Vậy 2000?” “Hoặc là năm ngàn?” “Một vạn?” Nghe đối phương hô lên một vạn Đô la, Peter và Martian Manhunter nhìn nhau
Tiểu tử này là đang đùa giỡn với mình sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tiên sinh, ta không nói đùa đâu, ta thực sự có thể trả lại người một vạn Đô la.” Tomás đại khái cũng cảm thấy lời mình nói không có sức thuyết phục, hắn hít sâu một hơi, ngữ khí kiên định nói: “Ngài có thể cho ta địa chỉ của ngài.” Peter ban đầu muốn từ chối, nhưng hiện tại bị tiểu tử này khơi dậy lòng hiếu kỳ
Toàn thân bị cướp bóc chỉ còn quần áo, mở miệng ra đã là một vạn Đô la, như vậy ngang tàng
Hắn móc ví tiền ra, lấy từ bên trong một tờ tiền mặt trăm đô la đưa cho đối phương
“Ta rất mong chờ lời hứa của ngươi.” “Cảm ơn, ta cam đoan, tiên sinh.” Tomás trịnh trọng gật gật đầu, tiếp nhận tiền mặt
Nói cho đối phương biết tửu điếm mình ở tại Metropolis, Peter và Martian Manhunter lên xe chạy về phía tửu điếm
“Ba ba, người bị lừa rồi.” Ngồi ở ghế sau, Ahome chứng kiến toàn bộ quá trình, biểu tình ung dung nói: “Hắn chỉ là muốn lừa gạt tiền mặt của người, ta có thể xuống xe giúp người cướp lại.” Trong mắt hắn, nông trường của phụ thân chính là nông trường của mình, tiền của phụ thân tương lai cũng là mình kế thừa
Đối phương dám lừa tiền của ba ba, đó chính là lừa tiền của mình
Tuyệt đối không thể tha thứ
Peter đối với lời của Ahome không có ý kiến gì, hắn quay sang hỏi Martian Manhunter: “Jones tiên sinh, ngươi thấy thế nào?” “Ta cảm thấy có..
Hắn không giống một hài tử miệng đầy lời nói dối.” Martian Manhunter vừa lái xe vừa nói
“Phải không
Nếu như hắn không phải là hài tử miệng đầy lời nói dối, tại sao lại nói cho chúng ta biết một cái tên giả?” Peter biểu thị tài nói dối của đối phương, không thoát khỏi cảm giác của mình
“Có lẽ hắn có điều gì băn khoăn.” Peter nghe vậy hoài nghi nhìn về phía Martian Manhunter, “Jones tiên sinh, ngươi có khả năng tâm linh cảm ứng, ngươi đã nhìn ra nội tâm của hắn, đúng không?” “Không, ta không có.” Martian Manhunter lắc đầu nói: “Trên thực tế, nhìn thấy nội tâm của người khác là một hành vi mạo phạm, đại đa số thời điểm ta đều sẽ cố gắng không đi cảm giác nội tâm của người khác.” Ahome bên cạnh nghe đối phương nói như vậy, nội tâm nhịn không được oán thầm: Ngươi nhìn thấy ta cùng Clark lần đầu tiên, đã chơi trò “Đoán xem ngươi đang suy nghĩ gì”, có quỷ mới tin ngươi đó
..
Đi đến tửu điếm là nơi cần đến, Peter và Martian Manhunter chuyển hành lý từ trong xe xuống, đi vào tửu điếm
Tửu điếm có phong cách thiết kế đơn giản trang nhã, cũng không thuộc loại xa hoa đắt đỏ nhất ở Metropolis
Nhưng tửu điếm này xung quanh có rất nhiều nhà hàng nổi tiếng và quán bar cung cấp mỹ thực đồ uống cho khách nhân, cũng là một trong những tửu điếm có nhân khí tương đối cao ở Metropolis
Lên lầu tiến vào phòng trọ không lâu sau, vợ chồng Kent liền dẫn Clark đi đến
“Jonathan nói đều là kỷ niệm ngày kết hôn, mang theo ta đến Metropolis nghỉ hai ngày, không ngờ sớm thực hiện, thực sự cám ơn ngươi, Peter.” Martha cảm kích nói lời cảm tạ với Peter đã đặt phòng tửu điếm giúp người khác
Nàng biết lúc này phòng trọ tửu điếm rất khó đặt trước
“Không khách khí, Martha, chúng ta là người một nhà.” Peter khẽ cười nói: “Ta đã thay các ngươi trả trước tiền phòng nửa tháng, cứ xem như là lễ vật kỷ niệm ngày kết hôn của ta dành cho các ngươi.” Jonathan nhìn căn phòng trọ trước mắt có giá rõ ràng không hề thấp, mở miệng muốn nói gì đó
Nhưng nhìn thấy biểu tình vui vẻ cùng kích động của thê tử, càng làm lời trong miệng nuốt xuống, nói lời cảm tạ với Peter
Đêm khuya mười giờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Peter đợi đến khi Ahome chìm vào giấc ngủ, chuẩn bị cùng Martian Manhunter đi đến quán bar gần đó uống vài chén
Không ngờ vừa rời khỏi tửu điếm, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến
“Padraic tiên sinh.” Peter quay đầu nhìn lại, tiến vào tầm mắt hắn là Tomás mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch, dường như lại bị đánh một trận
“Tiên sinh, người..
có thể lại cho ta mượn một trăm đô la nữa không?”
