Chương 245: Vườn bàn đào thiếu người không Tần Thọ liếc mắt nhìn bốn Long Hỏa Thần Đăng, thầm nghĩ: “Cũng không biết trong
Vòng qua Thông Minh Điện, cuối cùng Tần Thọ cũng thấy Lăng Tiêu Bảo Điện Lăng Tiêu Bảo Điện này cho người ta cảm giác hết sức kỳ lạ, rõ ràng nó đang ở trước mắt, lại giống như xa tận chân trời, hư vô mờ mịt Nhìn qua Lăng Tiêu Bảo Điện cũng không lớn lắm, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đại điện này lớn đến dọa người, đủ loại cảm giác mâu thuẫn đều xuất hiện trên người hắn, rồi lại biến mất, cực kỳ cổ quái Trước Lăng Tiêu Bảo Điện là một trăm tám mươi nghìn bậc thang bằng bạch ngọc, nhưng khi Tần Thọ lấy tay lau một cái phát hiện đây không phải là bạch ngọc mà là thần ngọc tinh túy Một tòa bạch ngọc mới cho ra một viên bạch ngọc tinh túy lớn bằng ngón cái, một tòa bạch ngọc tinh túy mới có một thần ngọc lớn bằng ngón cái, một tòa thần ngọc mới có một thần ngọc tinh túy Nếu tính như vậy, muốn đúc một cái cầu thang lớn bằng chừng này…
Tần Thọ nhịn không được chảy nước miếng… trong lòng kêu to:
“Xa xỉ quá Lãng phí quá Lấy thứ này làm cầu thang, Ngọc Đế quá lãng phí!”
Nhìn lên cuối cầu thang, có một nam tử đang đứng, nam tử mặc một thân hắc kim khôi giáp, nhìn hơi giống với Thiên Bồng, nhưng nhìn kỹ, bộ áo giáp này màu vàng thì ít mà màu đen thì nhiều, bên trên còn có đồ án màu đen thần bí Người nọ buông thõng hai tay, đứng ở cuối cầu thang, cửa đại điện bên cạnh vẫn không nhúc nhích, hắn ta đeo một chiếc mặt nạ không có khuôn mặt nên không nhìn rõ bộ dáng hắn ta thế nào.. Trừ người đó ra thì không còn ai nữa Tần Thọ vừa lên cầu thang vừa thấp giọng hỏi Thái Bạch Kim Tinh:
-Thông Minh Điện còn có bốn con Chân Long, sao Lăng Tiêu Bảo Điện chỉ có một người Thiên binh thiên tướng chả thấy ai cả Thái Bạch Kim Tinh cười ha ha nói:
-Chỉ cần mình Vương Linh Quan ở đây là đủ Tần Thọ kinh ngạc, nhớ lại những ghi chép trong “Tây Du Ký”, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc Lúc Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, hắn ta một đường đánh vào, qua Nam Thiên Môn, Triều Hành Lâu, đánh vào Thông Minh Điện, cho đến khi vào tới Lăng Tiêu Bảo Điện, lại bị một người chặn lại Hai người ngươi tới ta đi, đánh tận mấy hiệp, người này cũng chả làm được gì người kia Người nọ chính là thần hộ pháp đứng đầu Đạo giáo Tá Sử Vương Linh Quan -Cừ thật, người này còn đỡ được con khỉ, thảo nào trâu bò như vậy.. Tần Thọ thấp giọng lẩm bẩm một câu -Con khỉ gì cơ Thái Bạch Kim Tinh hỏi Tần Thọ lắc đầu nói:
-Không có chuyện gì… ta nói nhảm thôi Thái Bạch Kim Tinh nói:
-Con thỏ, đã tới Lăng Tiêu Bảo Điện rồi, ngươi chớ nói bậy bạ, tránh tăng thêm phiền phức Tần Thọ nhe răng, tỏ ý đã hiểu Lúc đến cửa đại điện, Thái Bạch Kim Tinh lấy lệnh bài ra, Tá Sử Vương Linh Quan nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, lúc này Thái Bạch Kim Tinh mới dẫn Tần Thọ đi vào đại môn Lăng Tiêu Bảo Điện Vừa tiến vào cửa, Tần Thọ lập tức sợ ngây người Tần Thọ đã vô số lần tưởng tượng Lăng Tiêu Bảo Điện có hình dạng thế nào, có giống với hoàng cung Tử Cấm Thành không… hay là giống thần điện của thần linh phương Tây [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng lúc này hắn hiểu, nghèo nàn thật sự hạn chế sự tưởng tượng của hắn Lăng Tiêu Bảo Điện chính là một cầu thang mây nhiều tầng, các bậc thang hướng lên trên, hai bên là văn thần võ tướng, trên đỉnh là một ngai vàng to lớn tỏa ra thần quang, mây ngũ sắc bao quanh Không biết trên ghế khảm loại đá gì, tỏa ra ánh sáng đẹp mắt, chỉ liếc nhìn, Tần Thọ có xúc động muốn giấu nó làm đồ sưu tầm trong nhà Nhưng đây chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là cảnh nền xung quanh Cảnh nền của đại điện này đều là bầu trời sao Xa xa có vô số ngôi sao đang bay qua, dưới chân cũng là một bầu trời sao Trong đại điện như cất giấu cả một vũ trụ Cảm giác này… thật sự khiến Tần Thọ chấn động không thôi Tần Thọ không biết mình bị Thái Bạch Kim Tinh kéo đi như thế nào, chỉ nghe Thái Bạch Kim Tinh nói:
-Khởi bẩm Ngọc Đế, đã đưa con thỏ Tần Thọ ở Nguyệt Cung tới Tần Thọ nhanh chóng theo sát mà bái kiến Ngọc Đế [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngọc Đế nói:
-Con thỏ, hôm qua ngươi xuống hạ giới một mình Tần Thọ biết chuyện này không thể giữ bí mật, nếu không có người phát hiện ra thì cũng không sao, nếu như bị phát hiện, tuy rằng xem bói cũng không tính ra chuyện xảy ra trên người hắn Nhưng còn Na Tra thì sao Lý Trinh Anh thì sao Chỉ cần đưa người điều tra một cái, những thiên binh này ai dám lừa Ngọc Đế chứ Cuối cùng vẫn sẽ bị điều tra ra, đến lúc đó tội lại tăng thêm một bậc Đương nhiên, Tần Thọ không sợ phiền phức, nhưng Lý Trinh Anh và Na Tra thì không được…
Vì vậy Tần Thọ nói:
-Đã đi xuống -Đi xuống thế nào - Ngọc Đế hỏi Lời này vừa nói ra rõ ràng Na Tra và Lý Trinh Anh có chút căng thẳng, nhất là Lý Tịnh rất muốn ném bảo tháp đập chết con thỏ này để diệt khẩu.. Tần Thọ nói:
-Cứ xuống như vậy thôi Lời này vừa nói ra, nguyên đám tiên nhân im lặng không nói gì.. Dường như Ngọc Đế cũng chưa từng nghe có ai trả lời như vậy, im lặng một lúc lại hỏi:
-Cụ thể làm sao đi xuống Tần Thọ nói:
-Đi xuống thôi Đám tiên nhân cạn lời lần thứ hai.. Lúc này Nhật Du Thần tiến lên phía trước nói:
-Con thỏ, bớt kiểu chơi chữ đó đi, ý Ngọc Đế hỏi là nội dung cặn kẽ Lúc này Tần Thọ mới phát hiện, Nhật Du Thần cũng đứng giữa đám tiên nhân, chỉ là bề ngoài tên này có chút thảm, mặt mũi bầm dập còn chưa tính, đến cả tay chân cũng không linh hoạt lắm Tần Thọ suy nghĩ một chút nói:
-Thật ra cũng không khó lắm, chỉ trộm một bộ y phục của thiên binh, sau đó lẻn vào quân đội của Na Tra mà đi xuống thôi Lời này vừa nói ra, Na Tra và Lý Tịnh đều thở phào nhẹ nhõm, Na Tra cảm kích nhìn Tần Thọ, Lý Tịnh thì im lặng không nói gì Nhật Du Thần nghe vậy, không tin nói:
-Không có khả năng Áo giáp chiến đấu của thiên binh đều có số, mỗi người một bộ, ngươi trộm áo giáp sao lại không ai biết Tần Thọ chìa tay ra nói:
-Trên thực tế không phải các ngươi cũng không biết sao Nhật Du Thần nhất thời á khẩu.. Nhật Du Thần tiến lên phía trước nói:
-Khởi bẩm Ngọc Đế, con thỏ này trộm áo giáp của thiên binh, xuống hạ giới một mình, đó là trọng tội Ngọc Đế khẽ gật đầu nói:
-Thái Bạch Kim Tinh, việc này ngươi thấy thế nào Thái Bạch Kim Tinh tiến lên phía trước nói:
-Khởi bẩm Ngọc Đế, con thỏ vẫn còn trẻ người non dạ, ham chơi hiếu động mà phạm sai lầm, phạt vẫn phải phạt Tiểu thần cho rằng, không bằng phạt hắn tới chăm cây ở Ngự Hoa Viên, an tâm tu dưỡng đi Nhật Du Thần nghe vậy, lập tức ngây ra, đây là trừng phạt nghiêm khắc sao Gã đã bị đánh thành thế này, kết quả con thỏ chỉ bị đổi tới chỗ khác tiếp tục vui chơi Nhật Du Thần kêu lên:
-Khởi bẩm Ngọc Đế, tiểu thần nghĩ thiên điều chính là thiên điều, vi phạm thì phải xử theo luật lệ Hắn đã phạm trọng tội, ít nhất cũng phải bị tước đi tiên tích, cách chức giáng xuống phàm trần, nhập vào vòng luân hồi, lấy đó để răn đe [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]