Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 250: Hãm hại con thỏ? (2)





Chương 250: Hãm hại con thỏ
(2)





Tần Thọ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nữ giám sát, đáng thương nói:

-Thưa đại nhân, ta thật sự bị oan uổng… ngày đầu tiên báo tin, bọn họ đã làm cho ta sợ hãi, giao cho ta một khu vực rộng lớn để quản lý
Điều này còn chưa tính làm gì, ta vừa về nhà đi ngủ, sau khi ta tới đã bị một nỗi oan từ trên trời rơi xuống, ta oan uổng quá… đại nhân minh xét… oa…

Tần Thọ tiếp tục khóc…

Nam giám sát tức giận nói:

-Ngươi buông ra trước, xuống dưới nói chuyện
-Làm gì mà ầm ĩ như vậy
Ngay từ cái nhìn đầu đã biết là đứa nhỏ đang khiếp sợ… - Nữ giám sát lập tức hét lại
Nam giám sát chết lặng..
Bạch Văn và Nhiễu Đằng cũng sững sờ, tình hình này là như thế nào
Nữ giám sát này còn đang nói thay con thỏ lưu manh này sao
Nữ giám sát xoa đầu Tần Thọ, cười nói:

-Con thỏ nhỏ, đừng sợ, có ta ở đây, ngươi có chuyện bất bình gì cứ nói, ta sẽ giúp ngươi
Tần Thọ nghe xong thì mừng rỡ, quả nhiên, vẻ ngoài dễ thương của hắn vẫn được lòng các nữ tử..
Nam giám sát nói:

-Bạch Anh, ngươi còn chưa nhìn thấy sao
Đây là thỏ tinh, còn là nam nhân
Tên này rõ ràng là nhân cơ hội lợi dụng ngươi
Bạch Anh híp mắt, truyền âm quay lại nói:

-Tương Vô, ta nghĩ con thỏ này rất là đơn thuần… nhưng ngươi nói cái gì cũng không phải không có lý, để ta thử hắn
-Thử xem thế nào
- Tương Vô hỏi
Bạch Anh mỉm cười xoa đầu Tần Thọ âu yếm nói:

-Thật đáng yêu, đến, để cho tỷ tỷ ôm một cái..
Tần Thọ vô thức liếc nhìn ngực Bạch Anh, không có nhiều thịt… chắc là chạm vào sẽ không bị đánh đau đi
Vì vậy, lỗ tai của hắn đột nhiên dựng lên, buông xuống, lùi về phía sau, ngẩng cao đầu, đoan chính nói:

-Không được
Lão sư đã từng dạy ta nam nữ thụ thụ bất thân, không quen không biết không thể để người khác ôm
Sự bất ngờ đột ngột của Tần Thọ khiến mọi người mở rộng tầm mắt
Trong lòng Bạch Văn và Nhiễu Đằng lại càng mắng to chửi nam nữ thụ thụ bất thân cái gì chứ
Vừa rồi hắn ôm cái gì
Ống thép à
Vừa này hắn sờ sờ cái gì
Lau đường ống à
Con mẹ nó, nếu không có Giám Sát Sứ ở đây, thực sự muốn giết chết con thỏ khốn nạn này
Một lúc sau Tương Vô cũng không nói nên lời, nhưng hắn vẫn có chút không chắc lời con thỏ này câu nào là thật..
Bạch Anh nói:

-Không có gì, nếu con thỏ này thật sự muốn lợi dụng, ta muốn ôm hắn, sao hắn lại không đồng ý
Ta nghĩ vừa rồi hắn đã thực sự bị ủy khuất và kích động quá mà mất đi sự đúng mực
Tương Vô nói:

-Vậy tại sao hắn không ôm chân ta
Vừa mới truyền âm xong, Tương Vô cảm thấy trên quần có thứ gì đó bám lên, nhìn xuống thì thấy con thỏ thật sự đang ôm bắp đùi mình… quan trọng là, con thỏ này thật nặng
Chiếc quần sắp bị kéo xuống rồi
-Giám Sát Sứ đại nhân, ta bị oan uổng quá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tần Thọ kêu lên
-Được rồi, ngươi sao vậy, đi xuống rồi nói, đừng kéo quần của ta
Tương Vô vội vàng kéo chặt ống quần
Bạch Anh nói:

-Con thỏ, ngươi nói rằng ngươi đã bị oan, thế thì ngươi cũng phải nói rõ ra để chúng ta phân biệt đúng sai chứ
Nhưng trước đó, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, và ngươi nên trả lời thành thật đừng có nói dối
Tần Thọ dứt khoát buông tay, lùi lại, đứng dậy như một đứa bé, gật đầu như gà mổ thóc:

-Chân tỷ, tỷ nói đi, ta nhất định biết gì nói đó, không biết không nói linh tinh
-Ngươi gọi ta là gì cơ
Bạch Anh sửng sốt, Chân tỷ
Đây… thật là một cái tên kỳ lạ
Tần Thọ nói:

-Vậy ta nên gọi ngươi là cái gì
Bạch Anh trầm mặc một lúc, mới nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu, nhìn thấy con thỏ đáng yêu này, cô không muốn nói chuyện này nữa nên tự giới thiệu:

-Ta tên là Bạch Anh, đây là Tương Vô
Nhớ chưa
Tần Thọ nói:

-Nhớ, Chân tỷ
Bạch Anh nghe đến cái tên này thật sự không biết nên cười hay nên khóc, nhưng nhìn con thỏ đáng yêu này, thật khó có thể tưởng tượng con thỏ này với một tên biến thái, tức cũng không được, mà không tức cũng không được..
Bạch Anh chuyển chủ đề nói:

-Con thỏ, hôm nay chúng ta nhận được báo cáo rằng có người đã đào cây và hoa quý trong Ngự Hoa Viên mà không được cho phép
Chúng ta đã đến để kiểm tra, và chỉ khu vực thuộc quyền của ngươi đã bị đào trộm cây và hoa quý
Ngươi là người quản lý Ngự Hoa Viên, có biết tội không
Tần Thọ cây ngay không sợ chết đứng nói:

-Ta không biết tội
Tương Vô hừ lạnh một tiếng:

-Con thỏ, có người nói ngươi trộm, ngươi có nhận tội này không
Tần Thọ tiếp tục lắc đầu nói:

-Không nhận tội
Nhiễu Đằng nghe vậy lập tức mừng rỡ:

-Hai vị đại nhân, ngài cũng đã thấy rồi đấy
Con thỏ này thật là ngoan cố, không chịu thay đổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo ta thấy, hình phạt còn nhẹ nhàng lắm, theo quy định của Ngự Hoa Viên, ai làm mất thứ gì thì phải phạt gấp đôi
Hai vị đại nhân, lúc này hai người không thể nhân từ
Bạch Văn nói theo:

-Chính là như vậy, lần đầu là như thế, làm sai cũng không thừa nhận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Anh cau mày nói:

-Con thỏ, ngươi nói không nhận tội
Cho ta một cái lý do
Tần Thọ nói:

-Ngày hôm qua ta mới tới trình diện, buổi tối ta không sống ở đây, ai trộm đồ, ta làm sao có thể nhìn ra
Hơn nữa đây là hoa viên của Thiên Đình, bên trong canh phòng nghiêm ngặt, không một con ruồi nào vào được
Trộm ở đâu, có trộm thì chỉ có ma
Nhưng ta đâu có ngu, ăn trộm thì sao lại ăn trộm đồ trong khu vực của chính mình
Ta ăn no rồi lại để bị bắt
Hai vị chưa nghe qua câu - con thỏ không ăn cỏ gần hang à
Khi những lời này nói ra, Bạch Anh và Tương Vô khẽ gật đầu, quả nhiên đúng là đạo lý này
Nhiễu Đằng lập tức nói:

-Cũng có thể là ngươi cố ý làm vậy để làm cho người ta bọ nhiễu loạn
Nhưng cũng vô dụng mà thôi, vô luận là vì lý do gì, đồ trong quyền hạn của ngươi bị đánh cắp thì đều là lỗi của ngươi
Tần Thọ ngoắc ngoắc tay nói:

-Ta nói là có nội gián
Ta là người mới có thể đề phòng trộm bên ngoài, nhưng có thể chống lại nội gián chuyên nghiệp sao
Ta nghĩ, chân… Bạch Anh tiên tử, chúng ta bấm ngón tay tính toán xem ai đã lấy trộm cây cỏ đáng yêu trong quyền hạn của ta được chứ
Nếu chúng ta có thể bấm tay là ra, tại sao mọi người phải ở đây
Ngươi nói ta, ta nói ngươi… có thời gian, chúng ta đi bắt kẻ trộm không phải tốt hơn là bây giờ ngồi đây cãi nhau sao
Bạch Anh gật đầu nói:

-Có thể thử
Nghe đến đây, Nhiễu Đằng và Bạch Vân vô cùng sửng sốt, hai người bọn họ đã quên mất cái gốc rạ này từ lâu rồi
Nhưng ngay lập tức Nhiễu Đằng nói:

-Nếu có thể tìm ra được như thế thì tại sao không tính xem ngày hôm qua ai đã ăn trộm cây cỏ quý giá của Ngự Hoa Viên
Bạch Văn gật đầu nói:

-Đúng vậy, con thỏ này
Lúc hắn không tới, Ngự Hoa Viên này cũng không có mất mát gì, khi hắn đến thì lại bị mất trộm… nhất định là có vấn đề
Bàn tính của hai người rất đơn giản, ngày hôm qua ba người bọn họ đang ở trong Ngự Hoa Viên, hơn nữa hai người đã ném đi rất nhiều cây cỏ quý hiếm
Cả hai đều đi ị, vậy chắc là con thỏ trộm đồ
Nếu Bạch Anh và Tương Vô bị hai người kia dẫn dắt phương hướng, thì hai người sẽ thoát khỏi tai họa và đá con thỏ kia xuống vực sâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.