Tương Vô là chướng mắt con thỏ này, thế là gật đầu nói:
-Ta cảm thấy, Bạch Văn và Nhiễu Đằng nói có lý Bạch Anh, ngươi cứ nói đi Bạch Anh nhìn về phía thỏ nói:
-Thỏ con, ngươi có ý kiến gì không Thái độ của Nhiễu Đằng kỳ quặc, lạnh lùng nói:
-Con thỏ, chỉ là tính toán một chút mà thôi, nếu người không làm cái gì thì có gì phải sợ Trừ phi, hắc hắc…
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi không cho tính, chính là ngươi làm Lúc này Bạch Anh cũng im lặng không nói gì, cùng với Tương Vô và hai người kia nhìn chằm chằm Tần Thọ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ hơi ngửa đầu, cảm giác như trong xương có sắt, vô cùng đoan chính nói:
-Ta từng học ở Văn Khúc Cung, tiên sinh từng nói, người ở Văn Khúc Cung ngay thẳng, ngồi thẳng lưng, không sợ bị tính ra Các người cứ việc làm gì thì làm Đúng rồi, tính xong ta, các ngươi cũng có thể tiện tay tính đến bọn hắn luôn…
Bạch Văn cười nói:
-Xem ra là ngươi làm, tra xét chúng ta làm gì Tần Thọ cười ha ha nói:
-Nếu không phải thì sao Bạch Văn yên lặng…
Chân mày Nhiễu Đằng hơi nhíu lại, trong lòng có chút bất an, bởi vì biểu hiện của con thỏ này quá bình tĩnh Chẳng lẽ hôm qua con thỏ này thật sự không làm gì Nhưng mà chuyện này không thể như thế được Lúc này, Tương Vô nói:
-Con thỏ, ăn trộm cây quý đương nhiên phải bị phạt, nhưng giám sát không tốt thì cũng phải xử phạt Kể cả ngươi không có trộm nhưng cũng không giám sát được, cũng thể không liên quan đến chuyện này được -Tương Vô, ngày đầu tiên hắn đến trình diện, mà ban đêm cũng không ở lại đây, nếu như bị mất cũng thật sự là không thể trách hắn Tạm thời cứ điều tra theo hướng hắn không ăn trộm đi - Bạch Anh thay Tần Thọ nói Tần Thọ đi theo gật đầu, trong lòng tự nhủ:
-Vẫn là muội tử hiểu chuyện nha Nói xong, Tương Vô và Bạch Anh ngồi xếp bằng xuống bày ra một pháp trận, cầm trong tay một chiếc mai rùa, bắt đầu tính toán…
Tần Thọ nói:
-Ta còn tưởng rằng đoán mệnh thì bấm đốt ngón tay là được rồi, không ngờ lại phiền phức như thế này Bạch Văn hừ hừ nói:
-Thiên cơ bất khả lộ, nhìn trộm thiên cơ, cho dù là liếc sang cũng không đơn giản như ngươi nghĩ Nếu không phải pháp lực cao cường hoặc tinh thông đạo này, muốn tính chuyện sắp đến thì chỉ có thể dùng đến trận pháp và pháp bảo mới được -Nhiễu Đằng, ngươi nói với hắn những chuyện này làm gì Đợi lát nữa có kết quả, hê hê… - Bạch Văn cười xấu xa nói Nhiễu Đằng cũng cười, truyền âm cho Tần Thọ nói:
-Con thỏ, chén rượu ngày hôm qua đã làm chúng ta chịu khổ một trận, hôm nay cho ngươi hiểu cảm giác đó Tần Thọ nghiêng đầu, giả ngốc nhìn Nhiễu Đằng, nói lại:
-Ngươi nói cái gì Ta nghe không hiểu Nhiễu Đằng bĩu môi nói:
-Cứ giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi, một chút nữa có kết quả ngươi tha hồ mà chịu đựng Mấy phút sau, Bạch Anh và Tương Vô vẫn cứ ngồi như cũ, hai người đầu đầy mồ hôi, giống như gặp phải phiền phức gì đó Bạch Văn nhìn Nhiễu Đằng, Nhiễu Đằng cũng nhíu mày, nhìm trộn con thỏ, kết quả phát hiện ra con thỏ kia vậy mà lại lấy ra một hũ rượu ngồi uống bên cạnh Mùi rượu xông vào mũi, hai người theo bản năng nhớ đến cảm giác uống rượu ngày hôm qua, lập tức nước bọt trong miệng tiết ra nhiều gấp đôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng vừa nghĩ đến hôm qua mất hơn nửa buổi tối ngồi trong nha vệ sinh, vuốt vuốt đùi theo bản năng, trừng mắt nhìn con thỏ đầy hung ác Tần Thọ nói:
-Hai vị, uống rượu không Bạch Văn và Nhiễu Đằng cười lạnh nói:
-Định làm cho chúng ta mắc lừa sao Không có cửa đâu Hai người nghiêng đầu đi, mặc niệm các loại tà tâm, cố gắng không bị hương rượu này mê hoặc…
Mười phút sau, Tương Vô và Bạch Anh lần lượt mở mắt ra, có vẻ hơi mệt mỏi nhìn nhau, Tương Vô cau mày nhìn Tần Thọ nói:
-Con thỏ nhà ngươi, thật là kỳ lạ, chuyện liên quan đến ngươi vậy mà tính thế nào cũng không ra -Tính không ra Làm sao như thế được Bạch Văn và Nhiễu Đằng hét lên một tiếng, có vẻ không thể tin được Bạch Anh nói:
-Thật sự là tính không ra, trên người có thỏ này giống như có một tầng sương mù, căn bản không thể nhìn thấu, không nhìn được cái gì hết [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] -Chuyện này… chuyện này thật sự tính không ra gì sao - Bạch Văn không cam lòng nói Tần Thọ lại cười nói:
-Ai nói tính không ra -Ồ Con thỏ, chỉ giáo chút đi Bạch Anh tò mò hỏi Tần Thọ nói:
-Không tính ra ta nhưng có thể tính ra bọn hắn chứ Nếu như xác định là bọn hắn trộm, thỏ gia ta không phải cũng thoát tội liên quan sao Một công đôi việc không phải sao Câu này với nói xong, Bạch Văn và Nhiễu Đằng sợ run cả người…
Không chờ hai người mở miệng đã nghe Bạch Anh gật đầu nói:
-Cũng tốt, trước tính bọn hắn đã, nếu không phải bọn hắn làm, chúng ta chỉ có thể mang các ngươi đến chỗ Giám Sát Quan Nghe được ba chữ Giám Sát Quan, Bạch Văn và Nhiễu Đằng đều sợ run cả người, tất nhiên đó không phải là chỗ tốt đẹp gì, nhưng hai người vừa nghĩ rằng mình sẽ bị tính ra, trong lòng đã vô cùng đau khổ, có chuyện xảy ra rồi Quả nhiên Bạch Anh ngồi xếp bằng xuống, tính toán không đến một phút, đột nhiên mở mắt ra, gầm thét một tiếng:
-Các ngươi thật to gan Bạch Văn và Nhiễu Đằng bị dọa đến chân mềm nhũn, phù phù một tiếng vội quỳ trên mặt đất, vội vàng khấu đầu nói:
-Đại nhân, chúng ta sai rồi… chúng ra cũng là bị ép buộc mới làm như thế, quản hạt khu chung ta bị cái con thỏ này ăn trộm vườn cây cối… chúng ta cũng không còn cách nào khác cả Không đợi Bạch Anh nổi giận, Tần Thọ nhảy dựng lên, mắng to:
-Hai người các ngươi là đồ mất dạy Còn dám đổ oan cho ta Thỏ gia ta trung thực thật thà, giữ gìn khuôn phép, mời các ngươi uống rượu, các ngươi lại đối xử với ta như thế Hai vị đại nhân, các ngươi cũng nhìn thấy, hai người này bản chất gian xảo không thay đổi được, lúc nào rồi còn không quên đổ oan cho ta -Bạch Anh, đừng vội nổi giận, để ta tính toán lại tình huống cụ thể ngày hôm qua Sắc mặt Tương Vô cũng âm trầm nhìn Bạch Văn và Nhiễu Đằng, hắn suýt chút nữa đã tin hai người bọn họ, từ đó tạo thành phán đoán sai lầm, chuyện này đối với Giám Sát Quan mà nói thật sự là một sai lầm lớn Sau khi Tương Vô ngồi xếp bằng tính toán, mặt mũi buồn bực nói:
-Thời gian trước thiên cơ cũng bị người khác che đậy, có lẽ là có liên quan đến con thỏ này, cho nên không có cách nào tính ra được Bạch Anh nói:
-Những cái kia thì không rõ, nhưng chuyện hai người này biển thủ là thật Hai người các ngươi, đều hiểu luật cả rồi Trộm một gốc thì phạt gấp đôi Nếu có lần sau thì gấp đôi lần nữa Nếu như không thể bồi thường được nữa, hừ hừ… phòng giam Hình bộ vẫn còn chỗ cho các ngươi Bạch Văn và Nhiễu Đằng nghe xong thì gào khóc nói:
-Đại nhân, chúng ta làm chuyện này thật sự có lý do mà…
Tương Vô hừ lạnh nói:
-Không cần biết nguyên nhân là gì, trộm cắp chính là pháp tội Phải xử lý các người Bạch Anh, con thỏ này phải làm gì bây giờ Nói đến con thỏ, sắc mặt Bạch Anh hơi dịu đi một chút, nói:
-Thỏ con, chuyện hôm qua chúng ta tạm thời không truy cứu nữa, dù sao ngươi cũng mới đến, chưa hiểu chuyện gì Nhưng nếu sau này Ngự Hoa Viên bị mất lần nữa, người cũng sẽ phải chịu trách nhiệm, biết chưa Tần Thọ nhe răng, đứng nghiêm, kêu lên:
-Đã biết rồi Yên tâm đi Bạch Anh vung tay lên, một sợi dây thừng màu vàng bay ra, lập tức trói Bạch Văn và Nhiễu Đằng lại, sau đó treo thẳng lên cây, hừ lạnh một tiếng nói:
-Treo các người lên ba ngày, hình phạt này còn nhẹ đó Nói xong, Bạch Anh và Tương Vô quay người rời đi, vô cùng tiêu sái Tần Thọ phất phất móng vuốt:
-Bái bai, Chân tỷ -.. Thân thể Bạch Anh run lên sau đó nhanh chóng rời đi.