Chương 252: Uống rượu của ta -Con thỏ, ngươi tính toán thật tốt, huynh đệ chúng ta sống nhiều năm như vậy, vậy mà lại lật thuyền trong mương ở chỗ ngươi như thế này - Nhiễu Đằng nghiến răng nghiến lợi nói Bạch Văn nói:
-Thỏ ngươi chờ đấy, chờ chúng ta bị phạt xong sẽ cho ngươi biết tay -Dọa ta sao Con thỏ chậm rãi quay đầu lại, không còn bộ mặt đáng yêu như thường nữa mà dùng bộ dạng cười xấu xa nhìn hai người -Ngươi định làm gì Nhiễu Đằng có chút cảm giác không lành Tần Thọ ha ha cười nói:
-Không làm gì, các ngươi đã từng làm thí nghiệm vật lý chưa -Thí nghiệm gì Bạch Văn nghe không hiểu Tần Thọ chép chép miệng nói:
-Chính là thí nghiệm có thể truyền lực…
Hai người theo bản năng lắc đầu, nghe không hiểu…
Nhưng chỉ một giây sau, hai người đã hiểu ngay lập tức Chỉ thấy con thỏ này khiêng một cây gỗ lớn đến, xoay tròn nó lên Ầm -Ngao Nhiễu Đằng chỉ cảm thấy trên mông truyền đến một lực rất lớn, mông như nứt thành hai nửa Đau đến hét lên…
Sau đó cả người bám lên người Bạch Văn như chơi xích đu Bành A Bạch Văn và Nhiễu Đằng chạm vào đầu nhau, miệng chạm vào nhau…
Ọe
Sau một lúc nôn khan, Nhiễu Đằng không bay nhưng Bạch Văn đã dùng lực bay ra ngoài…
Cùng lúc đó không biết một chiếc răng cửa trắng nõn của ai rơi xuống từ trên trời…
Tần Thọ hài lòng nói:
-Nhìn đi, lực có thể truyền đi được, thí nghiệm đơn giản này thành công xuất sắc, chúng ta tiếp tục đi Ha ha…
Bạch Văn lại đu dây văng trở lại, cảnh vừa mới đầu chạm đầu miệng đụng miệng còn hiện rõ mồn một ở trước mắt, Bạch Văn cố gắng nghiêng đầu đi, kết quả là hất người lên quá mạnh, mông đụng phải Nhiễu Đằng -Không Nhiễu Đằng phản ứng quá chậm chạp…
Bành Một bờ mông to hoàn mỹ đáp thẳng lên mặt Nhiễu Đằng, vóc dáng Nhiễu Đằng vốn không cao, đầu cũng không to, nhưng mũi lại rất to thẳng Hắn theo bản năng cho rằng mũi của mình xong rồi Nhưng sau đó một giây chỉ cảm thấy lực va chạm trên mũi cũng không lớn lắm, giống như có cái gì đó chui vào bên trong…
Ngao.. Bạch Văn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng khó hiểu, tiếp đó một luồng hơi nóng từ phía trước thổi tới…
Sau đó hình như Nhiễu Đằng cũng hiểu ra cái gì đó…
Ọe.. Nôn khan ra ngoài một trận Bạch Văn chỉ cảm thấy mông hơi đau một lúc, cố gắng quay đầu quan sát, sau đó…
Phốc Một ngụm không biết là cái gì phun ra…
-Không được rồi… trò này không thể chơi được rồi, buồn nôn quá Tần Thọ lắc đầu, ném khúc gậy to xong quay người rời đi Trên cây Bạch Văn và Nhiễu Đằng nôn ào ào, trong lòng mắng chửi đến mười tám đời nhà con thỏ… nhưng sau khi nhìn thấy con thỏ đi rồi, hai người cũng nhẹ nhàng thở ra… trận tra tấn cuối cùng đã kết thúc Nhưng mà một lát sau, trong bụi cỏ rung lên một lúc, tiếp đó thấy con thỏ này hét to chạy ra ngoài:
-Oa ha ha… thật to, thật ngọt nha Hai người nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy con thỏ đang giơ một quả cầu gì đó to đến nửa thước cao cao trên đầu… màu vàng óng ánh, nhìn rất đẹp, giống như được mạ vàng -Con thỏ chết tiệt đang cầm cái gì vậy Sắc mặt Nhiễu Đằng đột nhien thay đổi:
-Hoa văn đó là mật ong của ong độc Con thỏ chết tiệt này lấy tổ ong của ong độc xuống Sắc mặt Bạch Văn cũng trở nên vô cùng khó coi theo, mắng to:
-Con thỏ khốn kiếp, ngươi cút xa một chút cho ta Nhưng mà con thỏ kia bỗng nhiên dừng lại dưới chân bọn hắn, sau đó nhe răng cười với hai người rồi nói:
-Ai nha, thiếu chút nữa quên mất hai vị Có câu nói là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu Mặc dù các ngươi rất khốn kiếp, nhưng không sao… thỏ gia ta rất trượng nghĩa Chia cho các ngươi một nửa -Ta không muốn Con thỏ chết tiệt, ngươi đừng có cho ta Nhiễu Đằng oa oa kêu lên Bạch Văn cũng kêu lên theo:
-Ta cũng không cần, ngươi đừng cho ta Tần Thọ ha ha cười lớn:
-Huynh đệ tốt, sao lại khách khí như thế Vậy ta càng phải nghĩa khí Đến đây mỗi người một ngụm Vừa nói, Tần Thọ búng ngón tay một cái, hai vốc mật ong nhỏ dính lên mông của hai người họ.. Hai người chỉ cảm thấy trên mông mát lạnh, sau đó nghe thấy tiếng ong ong như muốn nổ tung trời bay nhanh đến gần làm cho cả hai dựng tóc gáy, cả người đổ mồ hôi lạnh.. lắp ba lắp bắp nói:
-Con thỏ, ngươi.. ngươi đây là muốn mưu sát chúng ta đấy à Tần Thọ khoét một tảng mật ong lớn nhét vào miệng, kết quả, cả vành miệng đều dính đầy màu vàng óng của mật ong, sau đó hắn liếm liếm môi nói:
-Thật ngại quá, lệch rồi, vậy, các ngươi giúp đỡ nhau một chút, có lẽ có thể ăn được Thỏ gia ta trốn trước, các ngươi cố lên.. -Con thỏ, ngươi đứng lại cho ta, quay lại - Nhiễu Đằng hét lớn Quả nhiên con thỏ dừng chân lại, quay đầu, đối mặt với hai người, vô cùng nghiêm túc vươn một cái móng vuốt, dùng sức nắm lại thành một nắm đấm, vô cùng thâm thúy nói:
-Cố lên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Sau đó con thỏ cất mật ong đi, lấy chút lá cây chạy đến trên cây đối diện ẩn nấp, hai cái tai lớn còn lộ ra ngoài, nhúc nhích nhúc nhích, giống như đang đắc ý.. Bạch Văn và Nhiễu Đằng nhìn nhau, đồng thanh chửi lớn:
-Con thỏ, mẹ nó cả dòng họ nhà ngươi Giây lát sau phía bên trên một cây lớn phù một cái, giống như gió cấp mười thổi qua, toàn bộ lá cây bị thổi tung lên, vô số ong độc bay đến, sau đó giống như những mũi tên nhọn, nhắm chuẩn mông của Bạch Vân và Nhiễu Đằng coi như bia bắn mà phóng qua.. Ái a a.. Một canh giờ sau Một con thỏ trắng tinh, ung dung tự tại xuất hiện trước mặt của Bạch Vân và Nhiễu Đăng.. -Ôi da, ui.. chậc chậc, người xưa có câu, một ngày không gặp như xa cách ba năm, trước đây ta không tin, bây giờ thì ta tin rồi Mới có một canh giờ không gặp, hai người lại mập lên nhiều như vậy Đặc biệt là mông của Nhiễu Đăng huynh đây, chậc chậc.. quá hoàn mỹ để chứng minh cho câu thân cao hai bậc, cái mông một nửa… thật trâu bò Tần Thọ phát ra một câu cảm thán -Con thỏ.. chúng ta chưa xong với ngươi đâu.. Gương mặt của Nhiễu Đằng sưng như trái lựu, mắt híp lại thành một đường chỉ, cũng không biết là có nhìn thấy gì được nữa không Bạch Văn cũng không khá hơn là bao nhiêu.. cố gắng phát ra tiếng nói:
-Ba ngày, ba ngày sau, con thỏ.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] ta sẽ khiến người muốn bò cũng không bò được Tần Thọ vừa nghe, nhướng lông mày lên nói:
-Hai vị, ta phát hiện ra một ổ khỉ ở trong rừng, bọn chúng mang trái cây nhét vào trong hốc cây, sau đó từ trong hốc cây có một chất dịch chảy ra, các ngươi nói xem đó là gì - Tần Thọ hỏi Bạch Vân nhíu mày lại:
-Con thỏ, đó là Hầu Nhi Tửu mà Tửu Thần đặt trước, ngươi đừng làm loạn -Thì ra là đó là Hầu Nhi Tửu à Tốt, các ngươi đợi chút Nói xong, con thỏ nhanh chân chạy đi Qua một lát sau, trong rừng lập tức có tiếng khỉ kêu đầy phẫn nộ truyền ra.. Bạch Vân và Nhiễu Đằng nhìn nhau, khóc không ra nước mắt, giờ khắc này hai người thực sự hối hận vì đã trêu chọc con thỏ này rồi Rốt cuộc đầu óc tên này sao vậy Sao có nhiều ý xấu đến thế Giây lát sau, một con thỏ nhào tới chỗ hai người bọn họ, trong tay cầm một chén, trong chén giống như là chứa chất dịch gì đó.. Nhiễu Đằng với Bạch Vân tuy không nhìn thấy rõ, nhưng mùi rượu nhạt nhạt đó, cùng mùi hương của bách quả quấn quanh mũi, nước miếng của hai người không nhịn được mà chảy ra.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Loại rượu hoàn mỹ như thế, thằng ngu cũng biết đó là rượu gì - Hầu Nhi Tửu