Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 263: Tìm nồi nấu







Chương 263: Tìm nồi nấu





Tần Thọ nhìn lại, thấy cây nhỏ đang vén váy chạy về hướng khác, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hoảng sợ của nó, thực sự là đang sợ hãi
Nhưng Tần Thọ tính toán thời gian, hắn cũng không có thời gian để chăm sóc cho cây nhỏ, mà là nhìn nhìn về phía xa xăm
Điều khiến Tần Thọ kinh ngạc là ngọn núi tro bụi lại từ dưới đất mọc lên, cao ngất ngưởng sừng sững ở phía xa
Sức mạnh của cái cây nhỏ cũng rất lớn, với sức kéo này đã trực tiếp ném hắn từ cửa lên đỉnh núi..
Tần Thọ bay lên mây ở chọc trời, bay thẳng lên núi
Khi lên núi, Tần Thọ phát hiện trên đỉnh núi có một cung điện
Toàn thân là màu trắng, tiến lại gần nhìn kỹ nhìn phát hiện cung điện này thực sự được làm bằng xương
Sau khi chạm vào, Tần Thọ không khỏi giật mình.
-Con thỏ, bữa sáng
Giọng nói của nữ tử từ cung điện vọng ra
Tần Thọ nghe vậy liền vội vàng chạy vào trong, thấy ngay giữa cùng điện có một chiếc giường lớn bằng xương, trên giường có một nữ nhân đang nằm ở đó, trong tay đang chơi đùa với một cái sừng không biết của động vật gì..
Tần Thọ tiến lại nhìn kỹ trong lòng run lên, cái sừng hắn đã thấy
Đó là chiếc sừng của Long Mã trên xe Ngũ Long của Ngọc Hoàng
Tần Thọ nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài, nữ nhân này suýt chút nữa phá vỡ xe Ngũ Long của Ngọc Hoàng, lẽ nào là sự thật sao
-Con thỏ kia, ngươi vẫn chưa trả lời ta
Nữ nhân đứng dậy, ánh mắt sắc như dao
Tần Thọ chua xót nhìn lại Ngự Hoa Viên là một đống đổ nát, nói:

-Đại tỷ, ngươi còn nói chuyện ăn uống, ngươi đã phá bỏ nhà ăn của ngươi rồi, ta lấy gì để nấu cơm
Nữ tử nhướng mày, nói:

-Ngươi gọi ta là gì
Tần Thọ ngẩn ra, hỏi ngược lại:

-Ta nên gọi ngươi là gì
Mỹ nữ
Nữ tử ngồi dậy, ánh mắt có chút không tốt
Tần Thọ nói:

-Tiểu tỷ tỷ
Trên nay nữ tử xuất hiện thêm một cây đao
Tần Thọ nghẹn ngào nói:

-Vậy ta nên gọi ngươi là gì đây
Ngươi cũng không tự giới thiệu chút đi..
Nữ tử nghĩ một hồi, thu cây đao lại:

-Tiểu tỷ tỷ cũng không tồi..
Tần Thọ ngạc nhiên, sau đó nhìn nữ tử với vẻ đầy cổ quái
Nữ tử hỏi:

-Có vấn đề gì sao
Tần Thọ hèn hạ hỏi:

-Có phải tuổi hơi lớn rồi không
Bốp
Một cái tát
Một con thỏ bay ra khỏi đại điện, lộn nhào mấy vòng trên không trung, rầm một cái rơi xuống tảng đá ngoài cửa..
tảng đá rắc một tiếng, vỡ nát tan tành
-Quả nhiên, nữ nhân đều là sinh vật giả dối
Bất kể là nữ nhân bao nhiêu tuổi, đều không thể nói tuổi tác với bọn họ..
cho dù bọn họ đã rất già đi chăng nữa
Tần Thọ xoa xoa mặt, lầm bầm
Ngay sau đó, bộp một tiếng, một con không biết là hươu nai gì bị ném ra trước mặt Tần Thọ
Nữ tử nói:

-Hôm nay nấu con này
Từ nay về sau, đồ ăn ta sẽ chuẩn bị, có điều ngươi phải tìm một cái nồi tốt để nấu
Tần Thọ khổ sở nói:

-Tiểu tỷ tỷ à, nồi tốt mà tỷ nói phải tốt đến đâu
Nồi quá tốt thì tỷ cảm thấy ta có thể tìm được sao
-Tìm nồi loại tốt nhất, nếu không, không nấu chín được đồ ăn của ta
Thiên Đình lớn như vậy, kiểu gì cũng có một cái nồi tốt
Ngươi cứ tìm đi, trời có sập xuống cũng có ta chống đỡ
Nữ tử nói đầy bá đạo
Tần Thọ vừa nghe đã mừng rỡ trong lòng, có điều vẫn còn lo lắng:

-Nếu Ngọc Đế trách tội xuống thì phải làm sao
Nữ tử bĩu môi:

-Vậy ta đến Lăng Tiêu Bảo Điện ngồi chút vậy
Tần Thọ run hết cả người, trong lòng thầm nói nữ nhân này có ý gì
Cướp đồ đạc thì cũng thôi đi, lại còn muốn đánh đến tận Lăng Tiêu Bảo Điện
Hoặc có thể là nữ nhân này sẽ đến chào hỏi một câu, mạo xưng là nữ nhân của Ngọc Đế, sau đó mượn tay Vương Mẫu để diệt Ngọc Đế
Bất kể là như thế nào, Tần Thọ chỉ biết nữ nhân này quá mạnh, không thể trêu vào được
Có điều nghĩ lại thì có một chỗ dựa mạnh như vậy, hắn còn sợ cái mông gì
Sau này hắn phải ngang tàng mà đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngang tàng đi cũng chưa đủ, hắn phải ngang tàng, phải nhảy tung lên mà đi
Thấy ai không vừa mắt, đánh kẻ đó
Tần Thọ tưởng tượng trong lòng, đồng thời biến ra nước từ không trung, xử lý thịt hươu xong mới phát hiện đây không phải là hươu, là một con nai sừng tấm
Cũng chính là sinh vật mà ngày xưa Khương Tử Nha cưỡi..
là giống quý hiếm tuyệt đối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn đến con nai sừng tấm, Tần Thọ bỗng hiểu được ý của nữ tử kia rồi
Những thứ sau này nàng muốn ăn, sợ là không có thứ gì đơn giản như vậy nữa..
khó trách phải cần một cái nồi tốt
-Có thực lực đúng là tốt thật, muốn làm gì thì làm
Tần Thọ không nhịn được mà cảm thán
-Ngươi muốn có được thực lực không
Đúng lúc này, giọng nói của nữ tử vang lên
Hai cái tai lớn của Tần Thọ lập tức dựng thẳng, kích động nói:

-Muốn, nằm mơ cũng muốn
Tỷ dạy ta
Nữ tử thản nhiên nói:

-Ta chỉ hỏi thế thôi
Tần Thọ:

-..
Tần Thọ vừa làm chuyện của mình vừa gật gù cái đầu nói:

-Tiểu tỷ tỷ, tỷ lợi hại như vậy, không thể dạy ta chút thần thông gì đó à
Tỷ xem, tốt xấu gì ta cũng nấu cơm cho tỷ, là bảo mẫu duy nhất kiêm nhân viên bảo vệ, thế mà chẳng có bản lĩnh gì, nói ra mất mặt đến thế nào chứ
Ta mất mặt cũng không có gì, dù sao ta cũng chỉ là một con thỏ
Nhưng để tỷ mất mặt thì có hơi không tốt rồi
Nữ tử nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên, nói:

-Không sao
Ngươi chết rồi thì ta đổi một đầu bếp khác là được
Tần Thọ:

-..
Sau khi ăn xong, nữ tử vung tay lên, đuổi thỏ ra khỏi cung điện
Đại môn đóng lại, không còn động tĩnh gì nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Thọ ngồi ngoài đại môn, kêu lên:

-Đại tỷ, thế này có phải ý là không còn việc gì cho ta nữa đúng không
Nếu không có việc gì thì ta đi đây nhé
Sau đó trong đại điện cũng không có bất cứ động tĩnh gì..
Tần Thọ chép miệng, không để ý nữa, đứng dậy định rời đi
Kết quả vừa quay đầu nhìn lại theo bản năng, hắn liền ngây ngẩn cả người
Trên đại môn đại điện lại có thêm một hàng chữ, giống như là một câu khẩu quyết, nhưng không hoàn chỉnh
Điều quan trọng là dạng văn tự này hắn chưa từng thấy, cũng không biết
Có điều chỉ nhìn thoáng một cái, trong đầu Tần Thọ giống như có một giọng nói cực lớn bắt đầu đọc kinh văn, âm thanh rung trời khiến đầu Tần Thọ kêu lên ong ong
Trong mơ hồ hình như đã hiểu ra điều gì đó, ngộ ra được gì đó, nhưng cẩn thận nghiên cứu thì lại giống như chẳng hiểu gì hết vậy..
Tần Thọ lại nhìn cánh cửa, bên trên trống trơn
Nếu không phải khi nãy trong đầu vang lên từng tiếng kinh văn, não vẫn còn đang chấn động thì hắn thậm chí sẽ cho rằng mình hoa mắt nhìn lầm rồi
“Đây là cái gì
Lẽ nào là nữ tử đang chỉ điểm cho ta tu hành
Hay chỉ là trùng hợp nhìn thấy một số thứ thôi?”

Trong lòng Tần Thọ không chắc, cũng không dám hỏi nữ tử
Nhỡ đâu không phải là nữ tử dạy gì cho hắn mà chỉ là cơ duyên xảo hợp nhìn thấy một vài thứ, sau khi nữ tử biết được, xóa sạch cơ duyên này của hắn thì chẳng phải hắn sẽ rất thiệt thòi sao
Nếu là nữ tử đang dạy cho hắn điều gì đó thì hắn im lặng học là được rồi..
Vì thế, Tần Thọ cũng không nghĩ nhiều nữa, lắc đầu quay người đi xuống núi
Trên đường đi hắn vẫn luôn suy nghĩ về ý tứ của đoạn khẩu quyết và kinh văn đã vang lên trong đầu khi nãy, kết quả vừa nghĩ, nguyên khí trong cơ thể hắn lại bắt đầu bùng lên, chạy khắp tứ chi
Toàn thân cũng bắt đầu vặn vẹo, giống như một khắc sau đây thôi sẽ bùng nổ vậy
Tần Thọ sợ đến mức vội vã ngừng lại, không dám nghĩ lung tung, niệm lung tung nữa..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.