Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 273: Vô cùng nhục nhã (2)





Chương 273: Vô cùng nhục nhã (2)





Lò Bát Quái trông thấy nữ tử, không dám luyên thuyên nữa, nịnh nọt nói:

-Chín rồi, ngài nếm thử đi
Tần Thọ trông thấy, bỗng nhiên cạn lời, đây thật sự là Lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn sao lại cảm thấy, đây là Lò Bát Quái của tiện nhân nào đó vậy..
Nữ tử vung tay lên, trong tay có thêm một cái đĩa xương trắng, lại vung tay lên, thịt Bạch Hổ trong Lò Bát Quái đều bay ra, rơi lên cái đĩa
Sau đó nữ tử liếc qua Tần Thọ một cái nói:

-Bữa trưa làm cũng không tệ lắm, đây là phần thưởng cho ngươi
Lúc nói chuyện, nữ tử vung tay lên, một miếng tay hổ phóng về phía Tần Thọ
Tần Thọ thấy vậy, liền vô cùng vui vẻ, nhận lấy ngay, không hề chê nóng, nhét ngay vào miệng..
Tay hổ rất to béo, sau khi cho vào miệng, thịt liền tan ra ngay, dầu mỡ bao ngoài thịt nạc, cắn một miếng, thịt mềm bên trong mang chất lỏng, còn cắn được gân dai dai bên trong, vị rất ngon
Nói tới mùi vị, Tần Thọ đã không biết hình dung ra sao rồi
Nếu như lúc trước ăn thịt chim Hoàng Vĩ Tam Tinh hắn cảm thấy là mỹ vị, vậy cái tay của Bạch Hổ này, quả thật chính là sơn hào hải vị thượng hạng
Hai mùi vị một trên trời, một dưới đất, kém nhau xa quá rồi
Đây là tay hổ hắn chỉ nấu linh tinh, nếu như giao cho nhà bếp hoặc đầu bếp giỏi làm, Tần Thọ có thể tưởng tượng ra, mùi vị đó quá là tuyệt vời..
-Thơm quá..
Tần Thọ lau miệng, thở dài nói
Đồng thời, hắn cảm nhận được rõ ràng, tay Bạch Hổ đi vào bụng, hóa thành nguyên khí cuồn cuộn đi khắp tứ chi bách hài
Mức độ của nguyên khí kia, thật sự vượt qua bất kỳ đồ vật nào Tần Thọ từng ăn
Dù cho tế bào toàn thân điên cuồng cắn nuốt, vẫn không thể nào hạn chế được nguyên khí chảy mạnh trong người..
Tần Thọ thấy vậy, vội vã nhân cơ hội tu luyện , dẫn nguyên khí đi cường hóa thân thể..
Đúng lúc này, trong đầu Tần Thọ, đoạn kinh văn ban ngày trông thấy ở trên cánh cổng bỗng nhiên sáng lên, kinh kia Tần Thọ vẫn thấy không hiểu lắm, thế nhưng vào giờ phút này, sau khi hắn liếc mắt nhìn qua, lại có chút hiểu ra, sau đó hắn kêu lên:

-Mẹ nó
Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ
nói trắng ra chính là đưa nguyên khí vào tứ chi bách hài của cơ thể, hết thảy tế bào trong cơ thể, củng cố mức độ mạnh mẽ của tế bào, tính dẻo dai, sức mạnh..
do đó đạt tới sự phòng ngự toàn thân, hiệu quả sức mạnh
Mà tế bào sẽ tự nuốt lấy nguyên khí, mặc dù Tần Thọ có chỗ xem không hiểu, thế nhưng có một điểm hắn biết rõ, tế bào nuốt được càng nhiều nguyên khí, sẽ càng mạnh mẽ
Phòng ngự, sức mạnh, sự dẻo dai đều sẽ tăng lên
Đương nhiên, phần lớn nguyên khí bị tế bào nuốt chửng không biết sẽ đi đâu.
Tần Thọ thấy mỗi tế bào của hắn đều giống như một hố đen, chỉ có vào không có ra, đồng thời trong lúc cường hóa tự thân, cũng tốn rất nhiều nguyên khí
Thế nhưng, bất kể nói thế nào, và tế bào tự động nuốt chửng, theo một nghĩa nào đó mà nói, bọn nó gián tiếp hoặc trực tiếp, đều có cùng một loại mục tiêu
Nếu như Tần Thọ có thể kết hợp hai thứ này lại, tốc độ tu luyện tuyệt đối không chỉ đơn giản là lên một bậc hai bậc, đồng thời trong lúc tốc độ tăng cực đại, cũng có thể hầu như không tiêu hao nguyên khí, tiến hành sử dụng toàn diện, từ đó đạt được mức sử dụng tốt nhất
Nếu như có thể vừa để tế bào khép miệng, giảm thiểu số lượng nguyên khí hấp thụ, lại vừa tiến hành loại tu luyện dung hợp này, tốc độ đó..
-Trời..
Ta đúng là đầu gỗ, may là có kinh văn nhắc nhở
Trước kia lãng phí bao nhiêu nguyên khí rồi
Tần Thọ mắng lớn trong lòng
Đồng thời, bắt đầu thử nghiệm dùng dẫn dắt tế bào tự thân, chủ động đưa nguyên khí để cường hóa cơ thể, kết quả, Tần Thọ vui mừng phát hiện ra, tuy là năng lượng tế bào hấp thụ không đổi, thế nhưng tốc độ tăng lên gấp đôi
Nói cách khác tốc độ tu luyện của hắn tăng lên gấp đôi
Tần Thọ thiếu nhất là cái gì
Đáp án duy nhất - Thời gian
Hắn không dám ngồi thiền định, khổ tu..
Người khác dám ăn chay, hắn thì một bữa cơm cũng không nỡ bỏ qua..
Vì vậy,con đường tu luyện duy nhất chính là tốc độ tu luyện..
Tốc độ càng nhanh càng tốt
Còn về căn cơ
Tần Thọ cười ha ha nói:

-Căn cơ cái mẹ nó,trong mắt thỏ gia ta không có căn cơ
Chỉ có mạng sống
Tần Thọ vừa phân tâm, nguyên khí ở trong bụng liền bị các tế báo cắn nuốt như hùm như sói không còn sót lại gì
Đối với chuyện này, Tần Thọ cũng bất lực..
ngửa đầu nhìn thiên đạo:

-Những kẻ này ngày càng khó chơi rồi..
trộm Lò Bát Quái, vẫn còn nhảy nhót tưng bừng vậy, lẽ nào thỏ gia ta đây phải chọc trời một cái, bọn hắn mới ngậm miệng sao
Cùng lúc đó, bên ngoài Ngự Hoa Viên, Kim Giác Ngân Giác, Bạch Văn, Nhiễu Đằng đang đứng thành một hàng, hướng cổ về phía Ngự Hoa Viên mà trông, mũi vểnh lên trời, ra sức ngửi
-Mùi gì thế nhỉ
Thơm quá..
- Bạch Văn nuốt nước bọt
Nhiễu Đằng nói:

-Ta sống bao năm như vậy, còn chưa ngửi được mùi gì thơm như vậy..
Kim Giác cũng nuốt nước bọt nói:

-Các người vừa nói Trù Thần là sư phụ của con thỏ, lẽ nào Trù Thần cũng ở trong rồi
Bạch Văn lắc đầu nói:

-Không thể, Ngọc Đế nói rồi, ai cũng không được vào, Trù Thần cũng không được
-Lẽ nào con thỏ này đã có tài nghệ cao vậy hay sao
Hay là nói, nó dùng nguyên liệu nấu ăn không bình thường
- Kim Giác thầm nói
Ánh mắt Ngân Giác sáng lên:

-Nhất định là nguyên liệu nấu ăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con thỏ này chạy tới lấy Lò Bát Quái, lập tức đi nấu ăn ngay..
lẽ nào là nó dùng..
-Con thỏ đáng chết
Thật là nhục nhã quá đi
Kim Giác vừa nghĩ tới, tức giận kêu ầm lên
Ngân Giác cũng nói:

-Rốt cuộc cái Lò Bát Quái chết tiệt kia đang định làm gì
Hắn ta không định giúp hầm món canh kia thật đấy chứ
Hai người đang cãi nhau, chợt thấy trước cửa có một bóng trắng, chính là con thỏ đó
-Con thỏ kia, mau ra đây cho ta
- Kim Giác gào lên
Ngân Giác nói theo:

-Mau ra đây, yên tâm, ta sẽ không hầm ngươi đâu
Tần Thọ cong môi lên, không nói gì, nếu như vô tình đồng ý mà bị bắt nhốt lại trong bầu thì hắn sẽ bị tổn thất rất lớn
Bất đắc dĩ, Tần Thọ chỉ có thể quay người bỏ đi, bay một vòng quanh Ngự Hoa Viên
Tần Thọ kinh ngạc phát hiện hàng loạt các loài thực vật đang bắt đầu sinh trưởng trong Ngự Hoa Viên, như vậy có thể không đến một ngày, trời đất sẽ được bao phủ bởi một màu xanh ngắt
Nhìn kỹ lại lần nữa, hắn trông thấy một cái cây nhỏ trên một bãi đất hoang, rễ cây đâm sâu xuống đất, chỉ một lúc sau, thân cây đã bắt đầu nở ra những chiếc lá xanh, đằng sau mỗi chiếc lá là những bông hoa tươi tắn, rực rỡ sắc màu
Cảnh tượng này đúng là mê mẩn lòng người
Tiếp đó, cái cây lắc lư thân mình
Những bông hoa kia trong một chốc đã biến thành những đóa bồ công anh trắng muốt, theo gió cuốn bay lên trời, một vài cánh hoa rụng rơi xuống đất
Hắn vẫn nhớ cảnh cái cây không ngừng rung rẩy, từng giọt nước bắn ra từ cơ thể nó, rớt xuống đất, rơi vào những hạt giống kia, sau đó chúng nhanh chóng trồi lên khỏi mặt đất, nảy mầm sinh sôi
Tần Thọ nhìn cảnh tượng này mới hiểu ra rằng nguồn gốc của cây cỏ hoa lá trong Ngự Hoa Viên này đều là do Tiểu Thụ tự trồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đồng thời, Tần Thọ cũng phát hiện ra một vấn đề, mỗi lần Tiểu Thụ tự mình tưới nước, thân cây sẽ xuất hiện những vết đứt gãy, nếu tưới nhiều nước chắc chắn cây sẽ bị mệt, liền đứng bất động một lúc
Vỏ cây cũng bắt đầu nứt tróc ra, từng lớp từng lớp rơi xuống…

Rõ ràng việc trồng cây cối trên diện tích lớn như vây là gánh nặng không hề nhỏ đối với hắn
Tuy vậy, sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại bắt đầu lặp lại các thao tác lần trước, thời gian cứ thế trôi đi, trên cái mảnh đất hoang tàn này chỉ còn lại hắn là người duy nhất đang cố gắng dệt lên màu xanh của sự sống
Đối mặt với Ngự Hoa Viên rộng lớn, hắn không ngừng tiến lên phía trước, cơ thể càng ngày càng mệt mỏi nhưng hắn nhất định không chịu khuất phục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.