[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 281: Đông Thiên Môn (2)
Sau một khắc lệnh bài Nhật Dạ trong tay Tần Thọ sáng lên một cái, sau đó thế giới biến mất, một đạo quang trụ phóng lên tận trời, Tần Thọ biến mất trên bình đài
Cùng lúc đó, Nam Thiên Môn, Ma Lễ Thanh liếc nhìn cột sáng kia, khẽ lắc đầu nói:
-Tứ đệ, đã nói với ngươi rồi, mặc kệ lúc nào cũng phải có khí thế
Khí thế ngăn chặn đối phương, ai dám lỗ mãng với ngươi
Ngươi nhìn xem, khi con thỏ kia đối mặt với ta, còn không phải một mực cung kính sao
Lúc đi ra còn không quên nói tiếng cảm ơn
Đây chính là tư thế
Ma Lễ Thọ từ trong thiên binh đi ra, hâm mộ nói:
-Vẫn là đại ca lợi hại…
-Không hổ là đứng đầu Tứ Đại Thiên Vương, thật là lợi hại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhật Du Thần cũng đi theo ra, chắp tay cười nói
Ma Lễ Thanh gật gật đầu, theo bản năng sờ soạng bảo kiếm trong lồng ngực mình một chút, sau đó tái mặt, mắng to:
-Đáng chết, Linh Phù của ta
Ma Lễ Thanh đột nhiên quay người, đáng tiếc, con thỏ đã truyền tống đi rồi..
-Linh Phù gì
-Nhật Du Thần hỏi theo bản năng
Ma Lễ Thọ nhìn lướt qua Thanh Phong Bảo Kiếm trong tay Ma Lễ Thanh, phía trên chỉ dán ba tấm Linh Phù
Sắc mặt của hắn cũng lập tức thay đổi, hoảng sợ nói:
Trên Thanh Phong Bảo Kiếm trong tay đại ca ta có bốn đạo Linh Phù, tương ứng Địa Hỏa Thủy Phong, bây giờ chỉ còn lại Địa Hỏa Thủy, Phong Phù không thấy nữa
Nhật Du Thần nói:
-Chắc chắn là con thỏ kia
Ma Lễ Thanh cắn răng nghiến lợi nói:
-Con thỏ chết tiệt này, đừng để ta gặp được hắn, nếu không ta sẽ lột da của hắn
Hắt xì..
Tần Thọ tiện tay lấy ra một tờ giấy, xoa xoa cái mũi, nhìn lại tờ giấy trong tay, nhếch miệng nói:
-Phong Ấn Phù
Chỉ là một tấm phù
Ma Lễ Thanh này cũng thật nghèo..
Hừ hừ, đồ đần này thật sự cho rằng thỏ gia ta là mù lòa sao
Bàn chân lớn của Nhật Du Thần lộ ra trong đám người, hắn cho rằng ta không nhận ra
Bàn chân lúc sáng lúc tối kia, kẻ ngu cũng nhận ra được
Ở cùng với Nhật Du Thần, nếu nói không có mờ ám, đánh chết thỏ gia ta cũng không tin
Đáng tiếc, chỉ mò được một tờ linh phù, nếu mò được thanh bảo kiếm kia thì tốt rồi..
Tần Thọ gật gù đắc ý nói thầm, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, đó là không có khả năng
Ôm bảo kiếm trong ngực, bị trộm rồi Ma Lễ Thanh lập tức liền phản ứng kịp, đến lúc đó cái gì cũng không mang đi được
Lắc đầu, xua tan những suy nghĩ này, Tần Thọ nhìn chung quanh, nơi này cách Nam Thiên Môn không xa lắm, từ trên bình đài xuống, chuyển cái ngoặt, liền thấy một võ tướng cầm trường đao trong tay đứng ở cửa, hai mắt võ tướng nhắm nghiền, cũng không mở miệng, như là tượng thần
Tần Thọ ngửa đầu nhìn một chút, quả nhiên, trên cửa viết ba chữ to — Đông Thiên Môn
-Con thỏ, ngươi nhìn cái gì
Võ tướng hơi mở hai mắt ra, nhẹ giọng hỏi
Tần Thọ nói:
-Lỗ mũi ngươi có lông mũi
Lông mày võ tướng nhíu lại, vô thức sờ lên lỗ mũi..
Tần Thọ ha ha cười nói:
-Đùa ngươi thôi, nhìn dáng vẻ tử khí nặng nề của ngươi, giống như tảng đá
Nào, cười một cái với thỏ gia
Bùm
Một cái chân to nâng lên cao..
Một con thỏ hóa thành lưu tinh bay về phía phương xa
-Ồn ào
Lúc võ tướng nói lời này, mặt già hơi đỏ lên, sau đó nhăn mày lại, nhìn cái chân trần trùng trục của mình, nói:
-Giày đâu
-Này, người đá, thỏ gia ta nhặt được một chiếc giày, cũng không biết là của ai, vừa mới tiện tay ném đi…
Con thỏ vừa mới bị đá bay đi, hấp tấp chạy tới
Võ tướng nghe xong, mặt lập tức đen lại, một tay chế trụ bảo đao, đằng đằng sát khí..
Tần Thọ thấy vậy, hơi vung tay, một chiếc giày bay đến trước mặt võ tướng, sau đó cười nói:
-Đùa ngươi thôi, lần sau nhớ cột dây giày, đừng một cước, giày lại bay
Võ tướng nhìn chiếc giày trước mặt, lại nhìn khuôn mặt cười bỉ ổi của con thỏ trước mặt..
Hiển nhiên đầu óc có chút không đủ dùng
Hắn trấn thủ Đông Thiên Môn năm tháng vô tận, đã gặp không biết bao nhiêu thiên thần, tiên nhân, nhưng mà con thỏ da mặt dày như vậy, hắn vẫn là lần đầu gặp được
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nói với một người đi ngang qua nhiều như vậy, mặc dù chỉ có hai chữ..
Loại cảm giác này trái ngược với truy cầu con đường yên tĩnh của hắn, nhưng mà khiến hắn kinh ngạc chính là hắn vẫn luôn kẹt lại trên con đường yên tĩnh, vậy mà bởi vì hai trò đùa của con thỏ mà có chút buông lỏng
Hắn cảm thấy hơi mờ mịt, chẳng lẽ, con đường yên tĩnh cuối cùng không phải là tuyệt đối tịch mịch sao
Võ tướng cau mày một cái, đi giày xong rồi nói:
-Con thỏ, ngươi muốn làm gì
Tần Thọ nói:
-Không có chuyện gì, chỉ muốn xuống Hạ Giới xem một chút
-Đi nơi nào
- m7Võ tướng hỏi
Nếu có người quen đi ngang qua võ tướng, nhất định sẽ kinh ngạc với phản ứng của võ tướng, hắn vậy mà nói chuyện với người đi ngang qua
Còn nói nhiều như vậy
Đây là hắn sao
-Đi Hoa Quả Sơn ở Đông Thắng Thần Châu
- Tần Thọ lập tức kêu lên
Võ tướng khẽ gật đầu, vung tay lên, một con đường hư không mở ra, nói:
-Tam Tiên Lộ đã mở, đi thôi
Tần Thọ nhìn võ tướng, võ tướng lần nữa nhắm hai mắt..
Tần Thọ bỗng nhiên thở dài một tiếng:
-Ài..
Kỳ thật, khi ngươi nói chuyện rất đẹp trai
Nói xong, Tần Thọ nhảy vào Tam Tiên Lộ, biến mất
Võ tướng thấy vậy, chân mày hơi nhíu lại, quay đầu nhìn về phía sau lưng, nói:
-Sư tôn, ta không hiểu
-Ngộ
Một giọng nói hùng vĩ vang lên
Võ tướng trầm mặc, hai mắt nhắm lại, tiếp tục tham ngộ..
Nhưng mà trong lòng hắn từ đầu đến cuối hơi nghi hoặc một chút, vì sao tâm sinh, bình cảnh lại buông lỏng
Tần Thọ lần nữa xuyên qua Tam Tiên Lộ, vượt qua cửa lớn, âm thanh từng tiếng sóng dữ đánh vào vách núi cheo leo truyền đến
Vị mặn, khí ẩm thuộc về hải dương cũng bị gió thổi vào mặt..
Tần Thọ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, liếc qua bốn phía, đây là biển cả không nhìn thấy cuối cùng, trên đại dương bao la nổi lơ lửng vô số hải đảo, chim biển đang bay, sóng biển lao nhanh, có thuyền đánh cá chập chờn ở trên biển..
Nơi xa hơn, mặt trời đỏ rực trên không trung
Ngẫu nhiên có cự thú ở nơi biển sâu bay lên, thân thể cuồn cuộn nện vào trong biển, khuấy động vài thước sóng lớn lên cao
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tần Thọ nhịn không được cảm thán nói:
-Thật đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong, Tần Thọ thở dài, nói:
-Đáng tiếc, thỏ gia ta hiện tại chỉ có thể nhìn một chút..
Ôi, sắp đến giờ rồi, đầu bếp lại phải đi làm, ôi…
Nói xong, Tần Thọ quay người lại chui vào Tam Tiên Lộ, không bao lâu lại lần nữa xuất hiện ở bên ngoài Đông Thiên Môn
-Người đá, ta trở về rồi
- Tần Thọ kêu lên
-Ừm
Võ tướng lên tiếng nhưng không có động tĩnh
-Người đá, ta đi về đây, lát nữa quay lại thăm ngươi
Con thỏ nói xong, vượt qua Đông Thiên Môn, đi đến truyền tống trận, truyền tống về thành Thiên Dung
Sau một khắc, Tần Thọ xuất hiện tại cửa chính thành Thiên Dung..
Cùng lúc đó, ở Lăng Tiêu Bảo Điện
-Khởi bẩm Ngọc Đế, hôm nay tiểu thần đang trực, phát hiện con thỏ kia tự mình hạ phàm
- Ma Lễ Thanh cung kính nói
-Hử
Giọng nói của Ngọc Đế mang theo vài phần nghi hoặc
-Thiên Vương, việc này là thật sao
- Thái Bạch Kim Tinh hỏi
-Hoàn toàn chính xác
Tiểu thần cũng nhìn thấy
- Ma Lễ Thọ tiến lên phía trước nói
Lý Tịnh nói:
-Các ngươi thật sự nhìn thấy
-Hoàn toàn chính xác
Hai người vô cùng khẳng định nói