Chương 284: Ai yo, con heo mập đáng yêu quá Ma Lễ Hồng bỗng nhiên xám cả mặt, hắn biết ngay là có chuyện Hắn cũng biết rõ, Ma Lễ Hải chạy tới, để hắn dừng chuyện lại, để không bị trừng phạt Nếu không, hắn mà không cam tâm, thật sự để Ngọc Đế phí công sức đi tìm, kết quả con thỏ lại không hạ giới, chắc chắn là thảm rồi Ma Lễ Hồng run lập cập nhìn Ngọc Đế:
-Khởi bẩm Ngọc Đế, thần thật sự nhìn thấy, hơn nữa Tôn Vô có thể làm chứng Ngón tay Ngọc Đế đưa ra, một tấm bảo kính bay tới, kính phóng to ra, đối diện chính là Tôn Vô Tôn Vô đi một bước vào trong kính, đã xuất hiện ở Lăng Tiêu Bảo Điện rồi Tôn Vô làm lễ:
-Tiểu thần, tướng canh giữ Đông Thiên Môn, Tôn Vô, bái kiến Ngọc Đế -Tôn Vô, ngươi phải làm chứng cho ta Không phải ngươi để con thỏ hạ giới rồi sao Ma Lễ Hồng giống như bắt được nhành cỏ cứu mạng, kêu lên Tôn Vô cau mày, hơi trầm mặc, rồi nói:
-Đúng Ma Lễ Hồng nói:
-Ngọc Đế, Tôn Vô nói rồi, mọi người tin rồi chứ Lúc này, Thái Bạch Kim Tinh hỏi:
-Ở trên Nguyệt Cung là kẻ nào Ma Lễ Hồng im lặng.. khẽ nói:
-Có thể.. hắn quay lại rồi Ngọc Đế không đáp, thế nhưng bầu không khí hơi trầm mặc rồi.. Thái Bạch Kim Tinh nói:
-Ma Lễ Hồng, trên thế gian này có vạn ngàn con thỏ, chỉ thấy con thỏ hạ giới, thì sao chứng minh con thỏ đó là Tần Thọ Thiên Đình có bao nhiêu thỏ tinh cơ chứ Ma Lễ Hồng im lặng.. Thái Bạch Kim Tinh nói:
-Tôn Vô, việc này ngươi thấy sao Tôn Vô quý chữ như vàng nói:
-Có một con thỏ hạ giới, có phải người các người nói không, không rõ Sắc mặt Ma Lễ Hồng bỗng trở nên rất khó coi nói:
-Ngọc Đế.. Ma Lễ Hồng như còn cố níu kéo Thái Bạch Kim Tinh nói:
-Ma Lễ Hồng, lui xuống đi, đi tìm huynh trưởng của ngươi để cấm túc cùng đi Đừng nhiều lời.. Lời của Thái Bạch Kim Tinh, Ma Lễ Hồng vẫn nghe theo, dù sao bao năm qua Thái Bạch Kim Tinh cũng không hại tới ai Trên thực tế, dựa theo tình hình bây giờ tính toán, Thái Bạch Kim Tinh đang nói đỡ cho hắn Lập tức, Ma Lễ Hồng thở dài một tiếng, sau khi hành lễ, chủ động lui xuống nhận phạt.. Ma Lễ Hải thấy vậy, thở dài cay đắng, cũng cáo từ Rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, Thái Bạch Kim Tinh đuổi theo, dặn dò:
-Ma Lễ Hải, sư huynh đệ các người, bị cấm túc ba vạn năm, ngươi chớ có phạm vào sai lầm này Ma Lễ Hải chắp tay nói:
-Đa tạ tinh quân nhắc nhở, ta biết làm thế nào rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ma Lễ Hải tuy nói vậy, nhưng trong lòng vẫn nhịn một cục tức Hắn biết rõ, huynh đệ trong nhà tuyệt đối không nói dối, chỉ là con thỏ này mẹ nó đang làm gì vậy Thật sự không hạ giới, hay là hạ giới rồi đi lên Lẽ nào con thỏ này biết họ muốn hại nói Cố ý chơi bọn họ hay sao Trong lòng Ma Lễ Hải cứ nghĩ mãi, đã đi tới ngoài Nam Thiên Môn Ba trong số sư huynh đệ bị cấm túc, Nam Thiên Môn nhất định phải có người trấn giữ, hắn dĩ nhiên không thể chạy lung tung, nhưng con thỏ này.. -Không nghĩ nữa Không nghĩ tới con thỏ chết tiệt đó nữa Sau này kẻ nào nhắc tới con thỏ với ta, ta sẽ liều với hắn Trong lòng Ma Lễ Hải phát điên Đúng lúc này, phía trước truyền tới một tiếng gọi vui vẻ:
-Được cưỡi rồi Ha ha.. Chạy nhanh lên chút nào Sau đó một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, đến trước mặt hắn, xe ngựa quay một cái phóng khoáng, dừng trước mặt Ma Lễ Hải Tiếp theo, con thỏ ngồi ở chỗ lái đi tới, nhe răng cười nói:
-Ái chà Các người hôm nay đổi ca rất chuyên cần đấy Sáng sớm vẫn cầm bảo kiếm, bây giờ thì đổi thành ôm đàn tỳ bà rồi à Sao Bị bệnh rồi Xin nghỉ bệnh Hay vẫn trong thời gian đổi ca đây?.. Đúng thật không mở bình sao mà biết trong bình có gì, Ma Lễ Hải vốn đã hận con thỏ nghiến răng, bây giờ con thỏ đáng chết này còn động tới Ma Lễ Thanh, hắn làm sao mà dễ chịu được Có điều, Ma Lễ Hải cũng biết, con thỏ này không làm gì, dù hắn tức giận cũng chẳng động thủ được Lập tức, Ma Lễ Hải trừng mắt lườm Tần Thọ, không nói một lời -Xong rồi, ngốc rồi, đến nói cũng không được Vậy thỏ gia ta đi đây Nào, xông lên đi, phi tới Đông Thiên Môn Tần Thọ đang vừa nói, vừa cưỡi xe ngựa vọt tới Nam Thiên Môn, mở Truyền Tống trận ra rồi đi -Tướng quân… có đi theo xem thử không - Đặng nguyên soái nói Ma Lễ Hải rất muốn nói thôi đi, thế nhưng vừa nghĩ tới vẻ đắc ý của con thỏ này, hắn liền cảm thấy, con thỏ này chắc chắn biết hết mọi chuyện rồi Hắn chạy tới, chính là để diễu võ dương oai, đồ đáng ghét Lập tức, cơn tức giận trong lòng hắn không thể ép lại, cắn răng nghiến lợi nói:
-Theo Đặng nguyên soái nói:
-Vâng, mạt tướng lập tức đi theo -Không cần, tự ta đi Ma Lễ Hải nói xong, quay người rời đi Ma Lễ Hải vừa đi vừa suy nghĩ nguyên nhân thất bại của các huynh đệ, nghĩ đi nghĩ lại, thầm nói:
-Vẫn do chứng cứ không đủ Lần này, ta nhất định phải thu nhặt chứng cứ, một lần giải hết oan khuất cho huynh đệ, để con thỏ này bị giam lại Ma Lễ Hải nghĩ tới đây, liền mở truyền tống trận ra, đi tới Đông Thiên Môn Vừa hay, Ma Lễ Hải trông thấy Tam Tiên Lộ đóng, Ma Lễ Hải hỏi:
-Tôn Vô đạo hữu, con thỏ vừa hạ giới à Tôn Vô:
-Đúng Ma Lễ Hải gật gù, lấy một khối Ảnh Ấn Thạch ra, giơ tay ném ra phía ngoài Đông Thiên Môn, sau đó nói với Tôn Vô:
-Tôn Vô đạo hữu, xin hãy nhìn giúp một cái, đừng để người khác phá hủy Ảnh Ấn Thạch Tôn Vô không đáp Ma Lễ Hải xem là Tôn Vô đồng ý, dù sao, tính cách của Tôn Vô này… hắn chẳng nói gì cả, ngươi cũng chỉ có thể đoán xem hắn đồng ý hay từ chối Có điều Ma Lễ Hải cảm thấy, Tôn Vô chẳng lý nào từ chối, vì vậy hắn yên tâm rời đi Trên biển rộng Đông Thắng Thần Châu, một con thỏ ngồi trong xe ngựa, nhìn núi, vẻ mặt nghiêm nghị, hít sâu một hơi, rõ ràng rành mạch, đầy đủ sức lực đọc:
-Bàn Cổ khai thiên, Tam Hoàng trị thế, Ngũ Đế định luân, trong thế giới đó, phân thành tứ đại bộ châu: Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Bắc Câu Lô Châu Sách này nói về Đông Thắng Thần Châu Ở ngoài biển có một quốc thổ, tên là Ngao Lai Quốc Nước gần biển rộng, trong biển có một tòa núi nổi tiếng, gọi là Hoa Quả Sơn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngọn núi này là mạch nguồn của thập châu, rồng từ ba đảo, từ lúc khai thanh đứng đó, sau hồng hoang mà thành Thật là núi tốt Có thơ làm chứng, viết rằng…
Nói tới chỗ này, thỏ hít sâu một hơi, mở mành lên, đi ra khỏi xe ngựa, đứng trên xe ngựa, sải một bước lớn, hét to:
-Ta là dây leo sát vách Thái Sơn cuốn lấy ái tình, nghe ta nói đây:
-Hú… Người là bảo vật tốt đẹp nhất nắm tay ta lưu lạc chân trời, hú, cô nương đừng sợ ta, hú…
Một giai điệu khiến quỷ khóc ma sầu bay qua một tòa đảo tiên, khiến không ít người chú ý -Ban ngày, đâu ra con khỉ kêu loạn vậy -Con yêu quái nhỏ nhà nào thiếu văn hóa như vậy -Người đâu, đi ra ngoài đánh hắn cho ta Chờ đã, xe ngựa đó [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Còn có ký hiệu Thiên Đình, không động vào được, không động vào được.. -Nếu không phải người của Thiên Đình, ta đã giết hắn rồi -Ai chà.. Tiếng ca của kẻ này cũng đặc biệt đấy, nếu ta không phải đống xương trắng, cũng muốn gặp gỡ hắn ở suối Uyên Ương, ha ha.. .. Mặc kệ các yêu quái trên hòn đảo và kẻ tu hành thầm thì thế nào, Tần Thọ vẫn hát rất vui vẻ, xe ngựa Thiên Mã Vân Long còn không ngừng tăng mã lực lao nhanh, thiên mã đạp tường vân, long xa như lưu tinh, khiến bao nhiêu người ngẩng đầu mà nhìn