Nhưng con thỏ lại hỏi bọn ngươi chặt Thiết Trúc à Tùng Quả gật đầu, đương nhiên cũng không tính nói láo Nhưng là Tùng Quả quá đơn thuần, người khác không hỏi điểm mấu chốt, chính hắn lại nghĩ đến trước, thế là ánh mắt có chút bối rối, chột dạ, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ Tần Thọ là thỏ tinh, lập tức hiểu ra hết mọi chuyện, trong lòng tự nhủ: “Quả nhiên Thỏ gia ta bị đám hàng này lừa một vố Thật vất vả thỏ gia ta muốn đường đường chính chính học ít thứ hay ho, học quy củ trước, ngược lại các ngươi rất giỏi, liên kết lại tính kế ta Được Đã các ngươi không ra bài theo lẽ thường, thỏ gia ta làm gì phải tuân thủ quy củ của các ngươi?”
Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ cũng không nói cái gì, mà là tiếp tục giả vờ như mỏi mệt không chịu nổi, cảm thán nói:
-Thật khó cho các ngươi.. Không được, ta cần phải nghỉ, ngủ một chút -Con thỏ, ngươi không ăn cơm hả Tùng Quả có chút đau lòng cho con thỏ này Tần Thọ phất phất tay nói:
-Không ăn Tùng Quả nói:
-Nếu thế thì về nhà ngủ Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
-Ngủ cái gì mà ngủ Ăn cái gì mà ăn Quy củ của Phương Thốn Sơn, không có kẻ nào không hoàn thành nhiệm vụ mà dám ngủ với ăn Tần Thọ và Tùng Quả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Quảng Sơn nghiêm túc, chắp tay sau lưng, ra dáng nhị sư huynh -Nhị sư huynh.. Tùng Quả muốn nói gì đó Quảng Sơn ném cho hắn một ánh mắt, đã làm hắn nuốt lời muốn nói vào bụng, Quảng Sơn nói:
-Con thỏ, ngươi cũng đừng ghét bỏ các sư huynh đệ Ngươi nhìn lại ngươi xem, một ngày chỉ có thể chặt mười cây Thiết Trúc, khí lực cũng quá yếu Nói thật ra, làm việc chính là đạo, đạo chính là làm việc, mọi vật trên thiên hạ này đều di chuyển, ai cũng có thể tu luyện Đạo Chặt Thiết Trúc cũng là một kiểu tu Đạo, chặt nhiều, có thể giúp ngươi tăng khí lực, cho nên ngươi cũng đừng nản chí, tiếp tục cố gắng đi Nói xong, Quảng Sơn sờ sờ đầu Tùng Quả, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cưỡng ép kéo đi.. Tần Thọ nhìn bóng lưng của hai người, một mặt cung kính nói:
-Nghe lời nhị sư huynh dạy bảo, ta sẽ cố gắng chặt hết những cây Thiết Trúc này cho xong Quảng Sơn nghe xong, lập tức vui vẻ, quay đầu cười nói:
-Hê Ngươi muốn chặt hết những cây Thiết Trúc Tần Thọ gật đầu nói:
-Thế nào Không được hả Quảng Sơn vỗ tay một cái, cười to nói:
-Đương nhiên có thể Ha ha.. Ngươi cố lên, nếu ngươi chặt xong rừng Thiết Trúc, không vòng vo những chuyện khác, ta giúp ngươi bảo sư phụ dạy ngươi thần thông Nếu sư phụ không dạy, ta cũng có chút kinh nghiệm hay ho, tùy ngươi chọn, như thế nào Tần Thọ nghe xong, trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại là vẻ lúng túng, ngu ngốc như hài tử đi tin lời hắn nói:
-Chuyện này là thật Quảng Sơn cười ha ha nói:
-Đương nhiên thật -Thiết Trúc này thoạt nhìn rất tinh quý, chặt hết các ngươi sẽ không mắng ta chứ Không bắt đền ta chứ - Tần Thọ hỏi Quảng Sơn lắc đầu nói:
-Không bắt đền ngươi Nếu có người bắt đền ngươi, ta giúp ngươi đền là được Con thỏ, nhị sư huynh ta cũng như bạn chí cốt rồi chứ nhỉ Tần Thọ vội vã chắp tay nói:
-Bạn chí cốt, bạn chí cốt.. Vẻ mặt đó, như đang nói, ngươi không thể cho ta một bậc thang để xuống sao Trong lòng Quảng Sơn đắc ý nói: "Ranh con, ngươi còn muốn bậc thang Ngươi cứ ở đây chặt Thiết Trúc cả đời đi Ha ha…"
Trong lòng vô cùng đắc ý, Quảng Sơn đi trước, theo sau là Tùng Quả vẻ mặt thương hại rời đi Chờ hai người đi rồi, con thỏ vốn đang tỏ vẻ mệt mỏi như con chó chết, soạt một tiếng nhảy dựng lên, tung tăng vui vẻ, thu những cây Thiết Trúc đang bày trên mặt đất vào trong Hắc Ma Thần Hạp Sau đó bò lên đỉnh Thiết Trúc, xác định Quảng Sơn và Tùng Quả đã đi xa, lúc này mới vẫy cái tai lớn Chạy vào sâu bên trong rừng Thiết Trúc Đêm nay, sâu bên trong rừng Thiết Trúc không ngừng vang vọng tiếng răng rắc răng rắc.. Rất nhiều chim chóc bị ép bay đi chuyển nhà rồi.. Thú vật cũng sợ hãi chạy trốn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chẳng qua rừng Thiết Trúc thật sự rất lớn, chút động tĩnh ấy, bị gió núi thổi là bay hết Một đêm, Tần Thọ đang phấn khích gặm Thiết Trúc, đột nhiên trước mắt có một thân ảnh màu đen chợt lóe qua Tần Thọ thấy vậy, hét lớn một tiếng:
-Đứng lại Chỉ thấy cái tên đen tuyền kia lập tức đứng lại, ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn về phía Tần Thọ Tần Thọ nhìn kỹ, lập tức vui vẻ, hắc hắc cười nói:
-Vật nhỏ, ta thấy ngươi nhìn rất quen mắt, ngươi thật có duyên với thỏ gia ta Cái thứ đen đen kia không hiểu lời Tần Thọ nói, ánh mắt ngơ ngác, là một con chuột Trúc chưa mở linh trí Con này Tần Thọ quá quen thuộc, kiếp trước từng gặp không ít, đáng tiếc đều là nhìn người khác ăn, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy một con còn sống rồi Tần Thọ xoa tay, chùi nước miếng xáp tới, vừa đi vừa cao thấp đánh giá con chuột Trúc kia, soi mói nói:
-Không tệ không tệ, rất béo, lông cũng sáng.. Ôi chao, một con chuột Trúc rất ngon, tìm lý do gì để ăn đây Chuột Trúc phản ứng cực kỳ chậm, lúc này mới nhận ra, con thỏ này không phải dạng tốt lành gì Vì vậy chuột Trúc xoay người bỏ chạy Tần Thọ thấy vậy, lông mày nhướng một cái, nhún người đuổi theo, túm lấy cái đuôi nhỏ của chuột Trúc Thế nhưng Tần Thọ không to hơn bao nhiêu so với con chuột Trúc này, không xách ngược lên được, chỉ có thể kéo đuôi đối phương, mặc cho đối phương dùng sức như thế nào cũng chạy không thoát, sau đó kêu lên:
-Thỏ gia ta hỏi ngươi đó, ngươi có nói chuyện hay không Chuột Trúc căn bản nghe không hiểu, tiếp tục cố gắng bò Tần Thọ tiếp tục nói:
-Nói với ngươi đó, ngươi có nói chuyện hay không Chuột Trúc tiếp tục bò Tần Thọ thở dài một tiếng nói:
-Xong rồi, chuột Trúc này là một tên câm, đã mất khả năng giao tiếp rồi Chuột Trúc như vậy, phỏng chừng phóng sinh cũng sống không quá ba ngày, thôi.. thôi.. người tốt làm đến cùng, ta cứ.. ăn đi Chết sớm đầu thai sớm, không phải chịu tội Vì vậy, không bao lâu, trong rừng trúc vang lên một thanh âm như chiêng vỡ:
-Con thỏ chết tiệt, rốt cuộc ngươi ra rồi Ngươi biết không Hai ngày nay làm ta nghẹn chết Đừng nói gì nữa, mau chóng làm chút đồ ăn chưng hầm, thật đã, thật nghiện -Câm miệng, đừng lên tiếng, đốt lửa - Giọng của Tần Thọ vang lên Tiếp theo, chợt nghe Tần Thọ càu nhàu nói:
-Bỏ chút cây Thiết Trúc non, đun nước sôi, hầm một lúc -Được rồi, lấy nồi ra Sau đó xào trên khói lửa -Ớt, hoa tiêu, hồ tiêu, dầu muối tương dấm đều thêm vào.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ôi, đừng lãng phí canh, chút nữa thêm chút gia vị để mà ăn canh -Con thỏ chết tiệt, sao ngươi nói nhảm nhiều vậy - Lò Bát Quái kêu lên -Ngươi câm miệng Ngươi phải có ý thức của cái nồi Nói ít làm nhiều đi - Tần Thọ trách mắng nói Không lâu sau, trong rừng truyền ra từng đợt mùi thơm, hương thơm xông vào mũi.. Thế nhưng một trận gió thổi qua, mùi thơm này cũng tan mất Theo lý thuyết, sẽ không ai phát hiện ra chuyện này, thế nhưng có vài sinh linh, trời sinh có khướu giác nhạy bén, ví dụ như con khỉ đang nằm ngủ trong ổ chăn kia.. Tần Thọ nhìn một bàn lớn đồ ăn trước mắt cùng nồi canh, liếm môi nói:
-Ôi chao… đã làm cả ngày rồi, phải tự thưởng cho mình một chút Đúng lúc này, một tiếng hò hét truyền đến:
-Con thỏ, ngươi có thứ gì tốt Mùi kia ngửi thơm quá Không biết có ăn ngon hơn cơm chay trên núi không Đang nói chuyện, một con khỉ bay vút trên trời hạ xuống, lộn nhào một cái rơi xuống trước mặt Tần Thọ, chính là Tôn Ngộ Không Tần Thọ kinh ngạc nói:
-Mẹ nó, con khỉ, ngươi là chó hả Nhà chúng ta cách ở đây không dưới một vạn dặm, cũng phải mấy ngàn dặm, ngươi cũng có thể tìm đến được đây Con khỉ cười ha ha nói:
-Mùi kia của ngươi thơm xa vạn dặm đó, ta có thể ngửi được có gì lạ Đừng nói gì nữa, để ta nếm thử trước.. Nói xong, Tôn Ngộ Không đưa tay muốn bốc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ nâng tay đập một cái nói:
-Rửa tay chưa Cứ thế bốc trong nồi Ngươi không chê bẩn, thỏ gia ta cũng ngại bẩn nha Đi rửa tay đi