Nhưng nếu nhìn thấy lão Long Vương, lời của Tần Thọ tới miệng rồi cũng chỉ có thể thay đổi, cười hì hì nói:
-Tú bà, ta hỏi ngươi, thỏ gia ta ăn uống vui đùa ở nơi này, có cần tiêu tiền không Tú bà hơi sững sờ, nàng có chút do dự, nên trả lời câu này thế nào đây Tiêu tiền Quá nữa là con thỏ này sẽ xoay người rời đi.. Không tiêu tiền Vô duyên vô cớ không tiêu tiền, thế chẳng phải là sẽ bại lộ cái vị đang ở trên lầu kia sao Đúng lúc này, một âm thanh vang lên bên tai, tú bà nói ngay tức khắc:
-Đương nhiên là không cần tiêu tiền rồi Tần Thọ nói:
-Vì sao vậy Tú bà cười nói:
-Ngài là khách của Long Vương bệ hạ, Long Vương vừa truyền lời tới nói rằng ngài ấy sẽ trả tất cả các chi phí của ngài Tần Thọ vừa nghe nhất thời vui vẻ, vỗ tay một cái cười nói:
-Rất tốt Nếu đã như vậy, những mỹ nữ xinh đẹp như hoa động lòng người thế này, vậy thưởng Một người mười vạn hồng linh tinh Tú bà vừa nói xong thì trợn tròn mắt, một đám hoa khôi, ai ai cũng vui vẻ ra mặt, toàn bộ đều hành lễ rồi cảm ơn Tần Thọ -Tạ ơn thỏ gia đã ban thưởng -Thỏ gia dũng mãnh -Thỏ gia thật sự là nhân trung hào kiệt, vung tiền như rác đó .. Mỗi một tiếng cảm ơn đều vô cùng mềm mại êm ái, Tần Thọ nghe mà xương cốt cũng sắp mềm hết, cười ha ha, nói:
-Thỏ gia ta thích nghe mấy lời này thôi Chút nữa thưởng một trăm ngàn hồng linh tinh Chúng nữ nhao nhao khom người nói tạ ơn, nhất là nữ tử một thân phong trần kia, khom người một cái đã khiến Tần Thọ suýt nữa ngã vào trong khe núi mà không bò ra được Lúc này tú bà cũng đã lấy lại tinh thần, trong lòng vô cùng khó xử, nàng dính tới cái nghề này nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này Con thỏ đó thưởng thêm, nhưng tiền đâu Con thỏ không trả tiền thì chẳng lẽ bắt nàng đến Long Cung đòi tiền Nếu Long Cung không đưa tiền, nàng có thể làm gì được chứ Huống hồ gì sản nghiệp này vốn là của Tam Thái tử người ta đó.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khi tú bà đang buồn phiền không biết nên ứng phó thế nào thì con thỏ lại gây thêm cho nàng một vấn đề khó khăn Chỉ nghe con thỏ kia vung tay lên nói:
-Tú bà, nếu là Long Cung ra tiền thì lại đơn giản rồi, thỏ gia ta thưởng tiền, ngươi cứ ứng tiền trước đi, sau đó thì tới Long Cung đòi tiền À đúng rồi, ngươi lấy một nghìn vạn hồng linh tinh cho thỏ gia ta tiêu vặt trước đi, ta sẽ tiêu trước, sau đó ngươi tới Long Cung lấy lại là được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tú bà vừa nghe thấy thì mí mắt cũng sắp lật ngược, lần đầu tiên nàng thấy cái kiểu khen thưởng còn phải tạm ứng như vậy đấy Càng quá hơn nữa là không chỉ không trả tiền mà còn dạy nàng đòi tiền Phong hoa tuyết nguyệt nhiều năm như vậy, có thể không biết xấu hổ thế này, coi như đã mở rộng kiến thức cho nàng Tú bà không nói gì mà yên tĩnh chờ, chờ Long Vương đang ở trên lầu lên tiếng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trên lầu.. Ngao Quảng nghe thấy lời của con thỏ thì sờ bình rượu trên bàn theo bản năng, rất có loại xúc động muốn ném chết cái con thỏ đó bằng bình rượu này Tên này không phải tới đây để ở vài ngày, là tới ăn cướp thì có Mặc dù Ngao Quảng gia tài vạn quán, không thiếu tiền nhưng thực chất, hắn ta rất keo kiệt, bủn xỉn Thế nên Ngao Quảng thầm hừ hừ hai tiếng, cũng không trả lời Ở bên dưới, tú bà đợi nửa ngày cũng chả nghe thấy Long Vương lên tiếng, nàng biết rằng Long Vương không muốn chi trả khoản tiền này rồi Vì vậy bà tú cười nói:
-Thỏ gia, ngài thấy đó, chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ thôi, trận đập phá khi nãy chúng ta phải dùng nhiều tiền tu bổ đúng không Quan trọng nhất chính là trên tay chúng ta hiện giờ cũng không có dư tiền như vậy đâu.. Ngài xem, nếu không thì ngài thư thả cho chúng ta thêm vài ngày nhé Lời này vừa nói ra thì hai mắt Tần Thọ đảo một cái, hỏi:
-Vậy ngươi có bao nhiêu Tú bà hơi ngây người, trong lòng run lên thầm mắng: “Có bao nhiêu Sao cơ Ngươi chuẩn bị ra tay với túi tiền của lão nương Ngươi không thể cho lão nương dư dả chút tiền lương sao?”
Tú bà cũng nhanh trí, lập tức giơ năm ngón tay ra nói:
-Chỉ có năm mươi vạn hồng linh tinh thôi Tần Thọ vỗ tay một cái:
-Vậy được, thế đưa năm mươi vạn, lấy tiền đi Tú bà nhìn dáng vẻ sảng khoái của con thỏ thì trong phút chốc đã biết mình báo nhiều Hối hận quá Đáng tiếc là lời cũng đã nói ra khỏi miệng, chẳng thu về được, chỉ có thể nhắm mắt nói:
-Được được được, bây giờ ta đưa cho ngài Đối với Hải Hoa Lâu mà nói thì năm mươi vạn hồng linh tinh chỉ là tiền của mấy bàn rượu, cơ bản thì không đáng để ý tới, thế nên tú bà đã hạ quyết tâm rằng đưa tiền để mua bình yên Vì vậy, tú bà lấy ra năm mươi vạn hồng linh tinh rồi đưa cho Tần Thọ rồi nói:
-Đều ở đây Tần Thọ cũng không khách sáo mà nhận lấy cái túi Tu Di, ước chừng hai cái rồi nhét vào trong Hắc Ma Thần Hạp của mình, sau đó vỗ một cái lên Lò Bát Quái, nói:
-Được rồi, đã có tiền, lên lầu uống rượu thôi Nói xong thì dẫn Lò Bát Quái đi lên lầu Tú bà nhìn nhìn, trong lòng mắng to:
“Con thỏ chết bầm, còn chưa đi Còn muốn ăn ư Không phải là muốn lão nương lỗ vốn bán cho ngươi thêm lần nữa mới chịu đó chứ?”
Cho dù thầm mắng chửi thế nào thì tú bà thật sự không dám làm phật ý cái con thỏ ở trước mặt này, con thỏ mà ngay cả Long Vương cũng phải lau mông thỏ cho hắn, nàng vô cùng đau khổ mà đi theo sau Trên lầu, Long Vương nghe thấy con thỏ đi lên thì vội vàng thi triển thần thông, ẩn núp đi Ở Hải Hoa Lâu, việc buôn bán tại lầu một đã hoàn toàn đi tong vì bị Tần Thọ làm cho rối tung hết cả lên, người cũng đã chạy sạch Nhưng từ lầu hai trở lên vẫn có không ít khách ở lại, có người thì tài dũng song toàn, có người là nhát gan, nhưng vì chân mềm nên không chạy nổi.. Song bất kể thế nào, tóm lại trên lầu này vẫn còn một đống khách Tần Thọ vừa lên tới thì ánh mắt của mọi người đã đồng loạt đổ sang Nhất là khách ở lầu hai, thế mà bọn họ nhìn thấy Long Vương Ngao Quảng, cũng thấy Ngao Quảng gọi tú bà của Hải Hoa Lâu xuống chào hỏi con thỏ Thế nên vào giờ phút này, bất kể là nhị thế tổ bình thường vô cùng hung hăng phách lối ở Long Vương Thành, bây giờ nhìn Tần Thọ cũng mang theo mấy phần kính sợ Dù sao ngay cả Long Vương cũng phải cẩn thận tiếp đãi, đám bọn họ ai dám trêu chọc chứ Vì thế đám nhị thế tổ ngày thường hung tàn ngang ngược, ỷ thế làm bậy, từng người cúi đầu, thật giống như đang đếm kiến trên đất vậy.. Không ai dám thẳng mắt mà nhìn con thỏ, đồng thời trong lòng cũng mắng to: “Trời ơi.. Những ngày tốt đã chấm hết, khó khăn lắm mới tống cổ vị tam thái tử kia lên Thiên Đình để làm thằng hầu, còn chưa được mấy ngày thì một kẻ hung hãn khác lại tới, ôi chao...”
-Con thỏ, hình như mọi người không có thích ngươi lắm thì phải.. - Lò Bát Quái thấp giọng nói Chương 341: Con thỏ ra tay hào phóng (2)