Chương 371: Đừng đánh nhau Tần Thọ theo bản năng hoảng sợ nói:
-Đây không phải loại Trù Thần uống, cái này còn ngon hơn, thơm quá Thơm quá Thật thơm, mẹ nó đến uống một ngụm đi Tần Thọ ngửa đầu muốn uống Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, một bàn tay to liền chụp xuống giật vò rượu, sau đó đập con thỏ bay xuống đất chửi:
-Đồ thỏ chết tiệt, có rượu ngon lại dám uống trước, không kính sư phụ, Văn Khúc Tinh như cô nương kia dạy ngươi thế nào Hơn nữa rượu này không được uống bừa bãi Các loại rượu khác nhau thì uống cũng khác nhau, đồ dựng cũng phải chú trọng.. Lỗ Ban hùng hồn khiển trách, nhưng mà càng nói càng nhỏ ngọng, cuối cùng phun ra một đống nước bọt, phải lau đi lau lại mới hết Rõ ràng là đã chạm vào bệnh sâu rượu, không nhịn được nữa mới không biết xấu hổ xông lên cướp Tần Thọ từ dưới đất đứng lên, ngẩng đầu nhìn Lỗ Ban, cũng không hề tức giận mà nói:
-Sư phụ, vậy người nhớ ta không Lỗ Ban ậm ừ nói:
-Nếu lần nào ngươi cũng mang loại rượu này tới cho ta thì ngày nào ta cũng sẽ nhớ đến ngươi Tần Thọ nói:
-Hai ngày mới mang tới thì sao Lỗ Ban nói:
-Suy nghĩ đã Tần Thọ:
-Nếu là mấy ngày Lỗ Ban không nói nữa, vỗ vỗ Đức Tự Lâu:
-Không sao, sư phụ luôn lấy Đức phục người Tần Thọ:
-…
Lỗ Nhất:
-Sư phụ, người nói mỗi loại rượu có một cách uống khác nhau, và phải dùng bình đựng khác nhau, người nói rõ hơn được không Lỗ Ban gật đầu, liếc nhìn con thỏ rồi nói:
-Còn loại rượu khác không Lấy ra đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ lấy ra một vò rượu của hải tộc, nói:
-Sư phụ, đây là rượu của hải tộc, người định uống như thế nào Lỗ Ban cầm vò rượu lên, mỗi tay một vò, tung người một cái rồi bay lên Đức Tự Lâu, nói:
-Rượu khác nhau, đương nhiên có cách uống khác nhau Hôm nay để các ngươi mở rộng tầm mắt một chút Tần Thọ, Lỗ Nhất, Lỗ Nhị vô cùng tò mò, ngẩng đầu nhìn lên phía trên Chỉ nhìn thấy Lỗ Ban một tay vỗ vào vò rượu của hải tộc, sau đó nói:
-Rượu trong thiên hạ chia làm hai loại Tần Thọ nhíu mày nói:
-Chỉ có hai loại Lỗ Ban gật đầu nói:
-Đúng Chỉ có hai loại, một là loại ngon, hai là loại không ngon Loại rượu không ngon, cơ bản là không cần uống, cứ trực tiếp ném đi Còn loại rượu ngon này, cứ tự nhiên là được rồi, giống như vò rượu này, cách uống chính là… dùng vò rượu uống ực một ngụm Sau đó, Lỗ Ban liền hơi ngửa đầu, uống cạn một vò rượu hải tộc Rồi hắn cầm một vò rượu khác lên ngửa đầu tiếp tục uống…
Tần Thọ hiểu được, Lỗ Ban nói một hồi về cái này, chỉ là để uống vò rượu này thôi…
Lỗ Ban uống xong vò rượu trong tay, ợ một tiếng nói:
-Ai da… rượu này ngon, đáng tiếc lại không phải là Túy Thiên Niên kia Nếu có thể uống một vò như vậy, thì đúng là tuyệt…
Tần Thọ tò mò hỏi:
-Rượu đó khó lấy vậy sao Lỗ Ban cười nói:
-Khó Kia cơ bản là không thể lấy được Ta ở trên trời nhiều năm như vậy, quan hệ với Tửu Thần cũng không tệ, nhưng cũng mới chỉ được nếm qua ba giọt mà thôi Cho dù là bản thân Tửu Thần, có vẻ cũng không có nhiều hàng tồn kho Bàn Đào đã khó, Nhân Sâm cũng khó, đã thế mấy thứ tiên phẩm khác đặt song song với chúng cũng khó Toàn bộ đều là thứ khó được, đều được mang tới để nấu rượu, độ khó… còn khó hơn cả một kẻ ngốc đi tu tiên Tần Thọ miệng giật giật, so sánh kiểu này, đúng là lần đầu tiên hắn được nghe Chẳng qua, suy nghĩ kỹ một chút, với một tên có tư chất ngu xuẩn mà muốn tu thành tiên, có vẻ đúng là còn khó hơn lên trời Lỗ Ban uống hết hai vò rượu, men rượu nổi lên, một tay túm lấy con thỏ nhấc lên Đức Tự Lâu, vỗ đầu con thỏ nói:
-Thằng ranh chết tiệt nhà ngươi, nói đi là đi, không biết quay về sao Tần Thọ có chút ngại ngùng, dù sao hắn đúng là cũng không thường xuyên quay về thăm, gãi đầu nói:
-Sư phụ, không phải ta còn rất bận sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bốp Lỗ Ban tát hắn một cái:
-Bận rộn Mẹ nó ngươi còn có thể bận rộn hơn ta sao Ranh con, nghe nói lúc trước ngươi đi Đông Hải, có chuyện gì rồi Lão Long Vương kia bắt nạt ngươi sao Nếu hắn bắt nạt ngươi, Đức Tự Lầu này của sư phụ cho ngươi cầm lấy, không nên đánh nhau, phải lấy Đức phục người, biết chưa Tần Thọ nghe vậy, mũi chua xót, thần tiên không thể hạ phàm, cho dù Lỗ Ban có là thần tiên lâu năm thì cũng không được Điều quan trọng nhất là, trong thiên quy có một điều quan trọng, đó chính là, giữa thần tiên với nhau nếu có chuyện gì chỉ có thể đi tới Lăng Tiêu Bảo Điện để giải quyết, không thế tự mình quyết đấu Lỗ Ban để Tần Thọ cầm Đức Tự Lầu kia đi, chính là đang đánh cược, vẫn có chút mạo hiểm, mà tất cả điều này, chỉ là lo lắng hắn bị bắt nạt mà thôi…
Lại nhớ tới lúc trước hắn bị Lôi Đình Tỏa Liên khóa lại, người sư phụ này đã không quản gì, trực tiếp xông lên đánh tan kiếp vân, loại che chở ấm áp này, khiến cho mũi Tần Thọ càng thêm chua xót Tần Thọ có chút nghẹn ngào nói:
-Sư phụ, yên tâm đi… Đồ đệ của người ở bên ngoài, chỉ có bắt nạt người khác, chứ không ai dám bắt nạt ta Lỗ Ban cười ha ha nói:
-Giỏi lắm Nhưng ta nói với ngươi, mặc dù chúng ta là một đám người thô kệch, nhưng người thô kệch không làm chuyện thô bạo, mọi chuyện vẫn nên lấy lý phục người Tần Thọ sững sờ, nói:
-Sư phụ, lý mà người nói, rốt cuộc là lý gì Hiện tại ta có chút mơ hồ Lỗ Ban sờ lên Đức Tự Lâu, cười ha ha nói:
-Đạo lý trên đời này đều là nhảm nhí, tất cả đạo lý đều nằm ở thực lực Có lực, mới có lý Không có lực chỉ có lý là muốn bị đánh mà thôi Tần Thọ nghe vậy, khẽ gật đầu nói:
-Đã hiểu Bốp Lỗ Ban lại tát một cái nói:
-Đã hiểu, còn không lấy rượu hiếu kính sư phụ ngươi Tần Thọ không còn gì để nói:
-Sư phụ, người cái này đúng là không nói lý…
Lỗ Ban nói:
-Ta so với ngươi mạnh hơn, ta chính là đạo lý Sao vậy Hiểu rồi chứ Tần Thọ quả quyết nhận lấy lời chỉ bảo, lại lấy ra bốn vò rượu ngon từ chỗ Trù Thần mang đến Lần này, Lỗ Ban không uống hết mà gọi Lỗ Nhất, Lỗ Nhị tới, bốn thầy trò ngồi tại Đức Tự Lâu uống rượu, ngắm nhìn mặt trăng đang từ từ mọc lên Trò chuyện cũng đến nửa đêm…
Đêm đó, Tần Thọ không về nhà nữa, bốn thầy trò nằm trên Đức Tự Lâu, từng người nằm thành hình chữ đại, cứ phô trương như vậy đến rạng sáng, sau đó bốn gã càng ngáy càng to hơn đến lúc trời sáng Chỉ là lúc rạng sáng, bên cạnh lại có một nữ tử, nhẹ nhàng lau mặt cho con thỏ Tần Thọ từ từ mở mắt, thấy Hằng Nga đã đến nơi này từ lúc nào, có chút tức giận mà mím môi, cũng có chút bất đắc dĩ nói:
-Lại không về nhà [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tần Thọ nhe răng cười nói: