Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 373: Biết sai rồi chứ?





Chương 373: Biết sai rồi chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Thọ ngã xuống đất
ngơ ngác nhìn lên bầu trời, xe ngựa chỉ còn lại một cái bóng…

Trên xe, Lỗ Ban nhìn về phía trước, cười ha ha nói:

-Con thỏ
Vui không?
Mấy vị phu nhân kia thích xe không có rung lắc, nhưng ta thì khác, ta thích cảm giác xe rung lắc khi chạy, đây mới là xe của nam nhân, thích mê
A
Con thỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi nói chuyện đi
Bị dọa sợ rồi
Con thỏ
Lỗ Ban hỏi mấy câu, không nghe thấy con thỏ trả lời, nhìn qua, chỉ thấy trong xe trống trơn…

Lỗ Ban sững sờ một chút, sau đó gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng, lẩm bẩm nói:

-Ai da, lại ném một tên nữa đi
Tần Thọ đứng lên, cay đắng lau mũi, mắng:

-Mẹ, cái xe nát này cũng hầm hố quá rồi
Trong khi đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng xa, sau đó tiếng vó ngựa như tiếng trống ầm ầm kéo đến, giữa tiếng ầm, một chiếc xe ngựa vọt tới trước mặt, đột nhiên xoay người một cái, chiếc xe ngựa nằm ngang, hất đuôi lên một cái, đỗ lại một cách đẹp đẽ trên mặt đất
Trên xe ngựa, Lỗ Ban thò đầu ra, nhìn quanh, nghi ngờ hỏi:


Con thỏ đâu
Vừa nãy còn nhìn thấy hắn đứng đây mà
-Sư phụ, phiền người đem xe dịch ra… Người tới đây là muốn giết người hay là tới đón người
Dưới bánh xe truyền tới giọng nói bất lực của con thỏ
Mặt mũi Lỗ Ban đỏ bừng, vội vàng xê dịch xe ra, chỉ thấy trong đống bùn đất, một con thỏ bò ra, mặt ai oán nhìn Lỗ Ban nói:

-Sư phụ, có phải người vẫn chưa tỉnh rượu phải không
Kỹ năng lái xe của người, đúng là tệ như mấy bà cô vậy
Lỗ Ban ho khan một tiếng nói:

-Nói hươu nói vượn… Lên xe đi
Trong lòng Tần Thọ vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua chiếc xe chữ Đức
Cuối cùng vẫn cắn răng đi lên, lần này Tần Thọ đã rút kinh nghiệm, hai tay nắm chắc lấy thân xe, thủ thế giống như có đánh chết cũng không buông tay
Lỗ Ban cười ha ha nói:

-Lần này ngồi vững chưa
Tần Thọ nói:

-Ổn rồi
-Trên đầu ngươi có cái gì kia
Lỗ Ban đột nhiên hỏi
Tần Thọ theo bản năng đưa tay lên sờ đầu nói:

-Không có… A…

Kít
Xe vừa đi, một con thỏ liền ngã xuống đất, gương mặt ai oán trong bụi đất mắng to:

-Sư phụ, người lại lừa ta
-Tránh ra
Một tiếng hét to vang lên…

Tiếng móng ngựa ầm ầm trở lại
Lần này Tần Thọ đã rút kinh nghiệm, xoay người một cái né ra
Kết quả là lại thấy chiếc xe ngựa vụt qua, đuổi theo
Tần Thọ liếc mắt, mắng to một tiếng:

-Ta thèm vào
Thật sự coi thỏ gia ta không có khả năng phải không
Vừa nói, Tần Thọ vừa giậm chân một cái, vừa khí thế, vừa giả vờ, hô to một tiếng:

- Huyền Thiên Cửu Biến Chu Yếm Biến
Ngay sau đó, trong nháy mắt cả người Tần Thọ bay vút lên, lông tơ trên người cũng dựng đứng theo, trong lúc xoay người một cái đã trở thành một tràng cười lớn, mặt mũi như khỉ, cả người đầy cỏ dại, đầu và bàn chân đỏ bừng
Một chiếc đuôi không dài lắm lòi ra
Tần Thọ cũng không biết vì sao, sau khi biến thành Chu Yếm, trong lòng chỉ cảm thấy được một sự thoải mái không nói nên lời, dọc theo cổ họng hét lên một tiếng:

-Rống
Trong tiếng gầm rống tức giận, hai tay duỗi ra
Rầm
Một tiếng vang rất lớn, Tần Thọ dùng hai tay chặn chiếc xe lại
Âm thanh giống như là một thanh sắt đập vào một khối sắt rắn chắc
Khiến cho hai tai người phải chấn động
Cùng lúc đó hai chân của Tần Thọ như là hai cái cày sắt, cày mặt đất thành hai khe rãnh dài một mét
Thế nhưng xe ngựa kia lại bị Tần Thọ đột ngột chặn lại
Lỗ Ban nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc
-Khá lắm, Huyền Thiên Cửu Thư quyển thứ nhất
Ranh con, ta biết ngươi có công pháp, nhưng không nghĩ tới đó lại là tuyệt kỹ này, mẹ nó ngươi học ở đâu vậy
Tần Thọ thở hổn hển một tiếng, đẩy xe ngựa ra, phủi tay nói:

-Thỏ gia ta có khả năng thiên phú, không sư cũng học nên không được sao
Lỗ Ban thở hổn hển một tiếng, đương nhiên là không tin, nhưng vẫn vỗ vỗ chỗ ngồi nói:

-Đừng nói nhảm nữa, lên xe, đi uống rượu
Tần Thọ không nhúc nhích
Lỗ Ban nói:

-Sao
Bị ngã hai lần đã sợ rồi
Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Thỏ gia ta lớn như vậy rồi, cũng chưa từng sợ cái gì
Ta đang nghiên cứu làm thế nào để thu nhỏ lại… Lúc trước chỉ nghiên cứu hóa to…

Lỗ Ban:

-…

Cũng may, xe ngựa này còn có thể biến lớn biến nhỏ, Tần Thọ biến lớn, Lỗ Ban liền trực tiếp biến chiếc xe lớn hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần này Tần Thọ đã có kinh nghiệm, hai tay nắm chắc tay vịn, giống như là hàn chặt vào nó vậy
Lỗ Ban cười ha ha, giật dây cương một cái, xe ngựa rống lên phi đi, trong nháy mắt đã bay ra hơn nghìn dặm…

Lỗ Ban ngồi ở phía trước, ánh mắt lóe lên, hiển nhiên là có tâm sự, lúc sau mới hỏi:

-Con thỏ, chuyện ngươi có công pháp, chỉ mình ngươi biết là được rồi
Đừng có khoe khoang ra bên ngoài
Tần Thọ sửng sốt, sau đó liền hiểu ý của Lỗ Ban, Lỗ Ban là đang lo lắng cho hắn
Tần Thọ gật đầu nói:

-Sư phụ, người yên tâm, ta hiểu rồi
Lỗ Ban gật đầu, không nói gì nữa, chẳng qua là con đường hắn đi là con đường mà ít ai đi lại, dường như là đang cố ý tránh người khác
Tần Thọ nhân cơ hội này tranh thủ nghiên cứu xem làm thế nào để biến trở lại, cuối cùng sau nửa canh giờ, cơ thể bắt đầu thu nhỏ, biến về bộ dạng bình thường
Trong khoảnh khắc đó, Tần Thọ rõ ràng có thể cảm giác được Lỗ Ban thở một hơi nhẹ nhõm…

Chỉ là Tần Thọ không nói gì, yên lặng ngồi trong xe ngựa, hưởng thụ cảm giác tốc độ nhanh như chớp này
Cùng lúc đó, trong Văn Khúc Cung ở Thư Sơn
-Một đứa thì trốn học, còn một đứa thì mang theo bạn trốn học
Các ngươi đúng là giỏi
Vẻ mặt Văn Khúc Tinh tức giận nhìn Rau Hẹ và Trùng Bát trước mặt
Rau Hẹ nói:

-Tiên sinh, ta… không phải ta trốn học
Ta ra ngoài học
Không phải người nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường sao
Ta đây không phải là lập tức đi thực hành…
Văn Khúc Tinh nghe xong, mừng rỡ kêu một tiếng, hỏi Trùng Bát:

-Còn ngươi
Trùng Bát đơ miệng, liếc nhìn Rau Hẹ, nói:

-Ta là muốn đi cùng Rau Hẹ
Văn Khúc Tinh khẽ gật đầu nói:

-Rất tốt, vậy hai người các ngươi hôm nay liền đi vạn dặm cho ta, từ bây giờ trở đi, đi vòng quanh Văn Khúc Cung, không cho phép dừng lại
Trong lúc đang nói chuyện, Văn Khúc Tinh liền vung tay lên, phong ấn sức mạnh của hai người lại, đồng thời tặng thêm vài chục ký lên người bọn họ, lập tức khiến cho hai người đứng thôi cũng phải tốn sức chứ nói gì là đi…

Trùng Bát thấy Văn Khúc Tinh thật sự trừng phạt bọn hắn thì kêu lên:

-Tiên sinh, ta biết sai rồi, sau này sẽ không trốn học nữa…

Rau Hẹ cũng nói:

-Tiên sinh, ta cũng biết sai rồi, sau này ta sẽ không trốn học nữa, lần này người đừng phạt có được không
Nói xong, Rau Hẹ tỏ ra vô cùng đáng thương nhìn Văn Khúc Tinh, đôi mắt to mờ sương, quả nhiên là làm người khác vừa nhìn đã thấy thương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.