Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 375: Oan uổng






Chương 375: Oan uổng





Thế là Trùng Bát dựa theo cách lựa chọn quả hồng mềm mà bóp, theo nguyên tắc sát sinh không bằng giết người thân quen, vì vậy lớn tiếng kêu lên:

-Con thỏ
Trong xe lộ ra một cái đầu, ngơ ngác hỏi:

-Sao thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trùng Bát giận dữ nói:

-Xe của các ngươi cán trúng ta rồi
Ngựa đạp trúng ta rồi
Còn có người giẫm lên ta
Tần Thọ nhún nhún vai nói:

-Huynh đệ, đây không phải là xe của ta, là của sư phụ ta, ngươi có chuyện gì không vừa lòng hãy nói với người
Yên tâm, sư phụ ta chỉ thích lấy Đức phục người mà thôi
Trùng Bát vừa nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, không nghĩ tới cái tên nhìn trông có vẻ nghiêm khắc đó lại là người có nguyên tắc như vậy, thế là liền kêu lên:

-Cái người đầu tóc hoa râm kia
Lỗ đại sư quay đầu cười nói:

-Sao
Có chuyện gì à
Trùng Bát vừa muốn ở miệng, Tần Thọ cười khà khà nói:

-Sư phụ ta có một chiếc rìu, tên là Đức
Trùng Bát vừa nghe thấy, sống lưng vốn dĩ đang đứng thẳng, lập tức khom xuống trở lại, hét lên một tiếng hỏi:

-Con thỏ, chiếc rìu có lợi hại không
Tần Thọ cười nói:

-Không hề lợi hại
Trùng Bát ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Cũng còn được
Sau đó lớn tiếng nói:

-Người đầu tóc bạc phơ kia
Lỗ đại sư nhướng mày một cái, vô cùng có hứng thú hỏi:

-Có vấn đề gì sao
Trùng Bát lại đứng thẳng lưng lần nữa, giương cổ đến đỏ bừng mà kêu lên:

-Ngươi..
Vào đúng lúc này Tần Thọ nói:

-Ngài ấy chính là người đánh tan được vân kiếp
Lời trách móc, những lời hỏi thăm tổ tiên sau đó của Trùng Bát lập tức bị nuốt xuống trở lại, lời nói đến bên miệng cũng biến trở thành:

-Ngươi… ngươi… ngươi không hổ là sư phụ của con thỏ, thật đẹp trai
Lỗ đại sư cười lớn nói:

-Con thỏ, người bạn này của ngươi tính tình rất được đấy
Tần Thọ không nói chuyện, nhoẻn miệng cười cười
Trùng Bát lại mang theo vẻ mặt khóc ròng kèm theo nụ cười ngây ngô
-Ha ha ha!...
Vào lúc này, ngay bên cạnh Trùng Bát truyền đến một tràng cười ha hả
Trùng Bát vừa quay đầu lại, liền thấy được Khôi Nhất, Khôi Nhị, Khôi Tam ở nơi đó không ngừng cười vang
Ba tên ngốc nhìn thấy Trùng Bát nhìn sang đây, lập tức chột dạ mà ngậm miệng lại, tiếp tục nhìn trời, ngó đất, chơi ngón tay
Trùng Bát thấy nam tử đầu tóc hoa râm trêu chọc không được, thành thật xoay người hất đi lửa giận, phẫn nộ nói:

-Ba người các ngươi
Vừa rồi có phải các ngươi đạp ta hay không
Ba tên ngốc đầy vẻ ngơ ngác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng Tần Thọ sửng sốt, nói thầm ba tên đại ngốc này biết dùng mưu trí từ khi nào vậy, lại có thể học được cách giả ngu rồi
Vào lúc này, Khôi Tam đầy vẻ chột dạ, dùng giọng nói ồm ồm chỉ thuộc về ba huynh đệ bọn họ mà nhỏ tiếng lẩm bẩm nói:

-Đại ca
Làm sao đây, mình bị nhận ra rồi
Khôi Nhị nói tiếp:

-Không phải chứ
Chúng ta giả vờ trông giống như thế mà
Khôi Nhất nói:

-Im miệng, nói ít làm nhiều, tiếp tục giả vờ
Thế là ba người tiếp tục đứng bất động
Mọi người nghe thấy được vô thức xoa xoa thái dương, nói thầm trong lòng: “Ba tên đần độn này!”

Sắc mặt Trùng Bát đen xì, giận dữ nói:

-Ba tên ngốc các ngươi, đây là giày của ai
Trùng Bát nhặt lên một chiếc giày cỡ lớn dài bằng cánh tay từ dưới đất lên, nhìn nhìn chân trái trần trụi của Khôi Tam
Sắc mặt của Khôi Tam đỏ bừng, nói với Khôi Nhị:

-Nhị ca, hình như ta bị phát hiện rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khôi Nhị trừng mắt lên nói:

-Đại ca, làm sao bây giờ
Khôi Nhất nói:

-Cởi giày, chúng ta đều không mang thì hắn hết đường biết được chiếc giày đó là của ai rồi
Khôi Nhị, Khôi Tam trăm miệng một lời mà nói:

-Đại ca anh minh
Tập thể mọi người xoay người, chửi bới trong lòng, ba tên đần độn này
Tần Thọ cũng cạn lời một hồi, xoa xoa thái dương, lẩm bẩm nói:

-Mẹ nó, hết cứu được rồi
Ba người bọn họ đều cởi giày, mà còn cởi ngay..
Cởi thế nào cũng không phải là giày của bọn họ sao
Chẳng lẽ còn có thể đi nghi ngờ người khác à
Lại nói nữa, nói lớn tiếng như vậy, thật sự xem Trùng Bác là tên ngốc sao
Đáng tiếc là, ba tên ngốc thì lại nghĩ như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế là Khôi Tam không hề đếm xỉa đến ánh mắt đang vô cùng tức giận, các ngươi khinh miệt chỉ số thông minh của ta của Trùng Bát, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà hỏi:

-Ngươi đoán xem, chiếc giày này là của ai trong bọn ta
Phụt...
Lỗ đại sư trực tiếp bị chọc cười rồi, cười lớn nói:

-Tú tài à, nhiều năm như vậy ngươi dạy ra mấy trò biểu diễn này à
Ha ha ha..
Thế mà Khúc Tinh Cung cũng không quay đầu lại, nhìn cũng không nhìn Lỗ đại sư một cái, lão thần đứng ở đó bình chân như vại, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì
Trùng Bát tức giận trợn trừng mắt
Nhưng nghĩ lại, có đánh cũng không đánh lại ba tên ngốc này, mắng cũng vô dụng
Một tay thu lại ba đôi giày trên đất
Sau đó một tay dùng lửa đốt sạch
Phủi phủi tay, hừ lạnh một tiếng:

-Các ngươi đi chân đất đi
Trùng Bát đi vào trong Văn Khúc Cung, ba tên ngốc đứng sau ngơ ngác nhìn nhau
Một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó..
Khôi Tam khóc ròng:

-Đại ca, đôi giày của đệ mất rồi
Khôi Nhị gào lên khóc lớn hơn:

-Đại ca, giày của đệ cũng không còn nữa, làm sao đây
Mẹ nói ở ngoài không thể mua được giày chúng ta đi đâu hu hu..
Khôi Nhất thấy vậy, cũng mếu máo theo:

-Im miệng
Đừng khóc nữa..
hu hu hu..
Sau đó ba tên ngốc cùng ôm nhau khóc
Trông thấy cảnh tượng này, nghe tiếng khóc đau lòng đến xé gan xé ruột ấy ánh mắt của mọi người đều thay đổi, có chút không đành lòng
Bọn họ liếc nhìn sang Trùng Bát, ánh mắt như muốn nói: “Ngươi ăn hiếp hài tử!”

Trùng Bát thấy vậy, trong phút chốc cũng cảm thấy ấm ức đến nước mắt sắp sửa tuôn trào, hắn hét lên:

-Có còn đạo lý không
Rõ ràng là bọn họ đánh ta trước, các ngươi còn nhìn ta bằng ánh mắt như vậy
Sao hả
Cổ họng lớn, khóc lớn tiếng thì có lý lắm à
Thật không công bằng
Song, Trùng Bát còn chưa kịp nói thì đã bị tiếng khóc của ba tên ngốc kia lấn át mất
Hắn càng thêm ấm ức
Đúng lúc này, vù vù vù, sáu thứ đồ bay tới, đập trúng mông ba tên đại hán đầu trọc
Chúng đột nhiên quay đầu lại, đang định mở miệng chửi bới, bỗng nhìn thấy trước mặt xuất hiện ba đôi giày
Ba tên ngốc cũng không hề quan tâm mấy đôi giày này từ đâu mà ra, nhặt lên xỏ vào chân
Kích cỡ vừa in, lập tức mặt mày hớn hở
Lúc này, Tần Thọ ngóc đầu ra hỏi:

-Sao
Đều vừa cả chứ
Ba tên ngốc tuy rằng ngốc thật, nhưng cũng biết đó là giày hắn ném đến, thế là họ liền cười đáp:

-Vừa lắm, cảm ơn con thỏ
Khôi Tam nói:

-Con thỏ, cảm ơn ngươi đã cho bọn ta giày, sau này ta nhất định sẽ giúp ngươi đánh nhau
Khôi Nhị nói theo:

-Ta sẽ mời ngươi ăn cá mực lớn
Khôi Nhất cười khì khà:

-Ta sẽ bắt cho ngươi một con thỏ cái thật xinh đẹp
Tần Thọ nghe vậy hai mắt khẽ đảo:

-Bỏ đi, ngươi nên giữ lại cho mình thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.