Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 376: Binh thủ trận? Ngươi quá đáng!







Chương 376: Binh thủ trận
Ngươi quá đáng
Nói xong, Tần Thọ không màng đến ba tên đại ngốc kia nữa, nhảy xuống xe ngựa, khom lưng hành lễ với Văn Khúc Tinh:

-Bái kiến tiên sinh
Văn Khúc Tinh ừ một tiếng, sau đó liếc nhìn sang Lỗ đại sư:

-Trên người tên mã phu này của người toàn mùi rượu, đối với văn nhân là một nỗi nhục, sau này nên đổi người khác thì tốt hơn
Những lời này vừa nói ra khiến Tần Thọ sửng sốt, hắn luôn biết rằng Lỗ sư phụ không hề ưa gì Văn Khúc Tinh, thường nói hắn giống như đàn bà
Trước giờ chưa từng nghĩ tới hai người này không chỉ là khinh thường đối phương mà còn là kẻ thù không đội trời chung
Ngay khi Văn Khúc Tinh nói ra câu này, Lỗ đại sư lập tức nổi giận vỗ một cái vào xe ngựa:

-Tên ẻo lả nhà ngươi, giả bộ cái gì chứ
Xem lại đám đệ tử của mình đi, từng người một có ra thể thống gì không
Người nào người nấy đều ngu đần thành cái dạng gì rồi, ngươi còn mặt mũi nói mình là người dạy dỗ chúng
Văn Khúc Tinh nghe vậy tức đến đỏ mặt:

-Tên thợ rèn thối, ngươi có tư cách gì nói ta
Có nói sao thì ta cũng là người do Ngọc Đế chỉ định
Còn ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi có biết chữ "đậu" có bao nhiêu cách viết không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lỗ đại sư hừ một tiếng
-Ta thèm quan tâm nó có bao nhiêu cách viết
Gia gia ta đây chỉ biết có mấy loại chặt pháp
Con thỏ, nhìn cho kỹ, mặc kệ cái miệng ngươi biết nói như thế nào, đạo lý cuối cùng cũng không phải là một chữ Đức sao
Vừa nói, Lỗ đại sư liền khua tay một cái, cỗ xe ngựa dưới chân bay lên không trung, biến thành một chiếc búa chiến
Kích cỡ của nó tuy không lớn bằng Đức Tự Lâu, nhưng cũng rất uy phong lẫm liệt
Tỏa ra sát khí đùng đùng
Đáng tiếc, Văn Khúc Tinh căn bản không hề sợ hãi, chỉ cười lạnh:

-Đồ lỗ mãng
Lỗ đại sư phẫn nộ nói:

-Ngươi có dám tiếp một búa của ta
Văn Khúc Tinh bèn ha ha cười lớn:

-Ta đứng ở đây, ngươi chém ta thử xem
Điều 123 trong luật của Thiên Đình, thần tiên đánh giết lẫn nhau, xử tội cực hình
Vừa nói xong, chiếc búa của Lỗ đại sư đột nhiên rung lên, dừng lại một lúc, sau đó Lỗ đại sư nói:

-Ta lấy đức phục người, không thèm dùng vũ lực với ngươi
Sau đó, Lỗ đại sư và Văn Khúc Tinh bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ trừng, nửa ngày sau cũng không có phản ứng
Tần Thọ thấy vậy, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Lỗ đại sư lại thích lấy đức phục người
Nếu con hàng này gặp người ăn hiếp được chỉ cần một nhát búa là ngã xuống đất
Đánh không được có thể hù dọa, không hù dọa được thì bắt đầu giở sách lược
Lỗ đại sư từng nói:

-Có thể động tay thì đừng nhiều lời
Việc mà côn có thể giải quyết được thì đừng lộ diện, nhân lúc người không phòng bị, đợi thời cơ ra tay, đó mới là vương đạo
Đối với những hành vi quang minh chính đại, đối mặt ứng chiến, đánh úp đều phải gầm lên một tiếng, hắn cho đó là một đám ngu xuẩn chưa từng thấy chết bao giờ đang muốn đổi cách tìm đường chết
Vậy nên…

Tần Thọ biết, Lỗ đại sư giờ đây im lặng, là đang chờ cơ hội để ra tay
Hai người mặt đối mặt, một cuộc chiến vô hình đang nổi lên, giống như những con sóng lớn lấp biển khơi
Bầu không khí ngày càng trở nên lạnh lẽo, ngày càng căng thẳng hơn
Mọi người xung quanh trong đó có cả Tần Thọ đều bắt đầu lo lắng
Lông mày hắn nhíu lại, hai tay kéo căng đôi tai thỏ dài của mình
Không biết nên làm sao khuyên giải hai con người ngoan cố này
Trong lúc này, cuối cùng Văn Khúc Tinh và Lỗ đại sư cũng nhúc nhích, không thấy tay động, không thấy người động, chỉ thấy đám mây dưới chân đang cuồn cuộn
Hai người từ từ bay lên cao vài centimét, sau đó càng ngày càng tiến gần hơn
Lỗ đại sư lặng lẽ đặt tay phải ra sau lưng, chạm vào chuôi búa ở phía sau
Văn Khúc Tinh thả ống tay áo xuống, bao phủ hai tay nhưng Tần Thọ biết rằng trong ống tay áo đó chắc chắn có chứa vật càn khôn, nói không chừng là một thứ gì đó vô cùng lợi hại bá đạo
Tần Thọ cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy cao thủ giao tranh, trong lòng có chút căng thẳng, bèn dài cổ ra xem
Lúc này, hắn nhìn thấy một người đang ngồi ở bậc thềm trước cửa Văn Khúc Cung, ôm lấy cánh tay, đang nhìn theo cảnh tượng trước mắt
Người đó chính là Long Hòe, thư đồng của Văn Khúc Tinh
Tần Thọ khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:

“Tên tiểu tử này không lo lắng cho tiên sinh nhà hắn bị người khác chặt chém, bản thân sau này sẽ thành kẻ cô độc ư?”

Tần Thọ đang định tiến tới hỏi thăm một tiếng, thì thấy khí thế của Văn Khúc Tinh và Lỗ đại sư đã lên đến đỉnh điểm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Thọ không còn thời giờ để tâm đến Long Hòe nữa, mở to mắt nhìn hai vị cao thủ, muốn chứng kiến một trận giao đấu tuyệt thế
Trùng Bát, Rau Hẹ và những người khác cũng như vậy
Rau Hẹ khẽ giọng hỏi:

-Trinh Anh, ngươi nói xem ai sẽ thắng
Lý Trinh Anh hồi hộp đến mức tay siết chặt lại thành nắm đấm, hưng phấn lắc lắc đầu nói:

-Không biết nữa, có điều vị lão gia gia tóc hoa râm kia xem bộ dạng có vẻ rất hung hăng
Rau Hẹ gật đầu nói:

-Sư phụ là người dạy học, chắc là đánh không lại người làm nghề nguội đâu nhỉ
Trùng Bát nhỏ giọng lẩm bẩm:

-Đánh đi rồi biết
Những người khác cũng gật đầu..
Ngay lúc đang nói chuyện, cả hai đột nhiên giơ tay và hét lên “Xem kiếm
“Xem rìu
Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang bay ra từ tay áo của Văn Khúc Tinh
Một đạo ánh rìu vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trước mặt Lỗ đại sư
Kiếm quang và ánh rìu gặp nhau trong không trung
Mọi người đều đang tập trung nín thở
Nhưng chỉ nhìn thấy hai đạo quang đột nhiên dừng lại, một thanh Thanh Phong Kiếm và một thanh Lãm Nguyệt Phủ sừng sững trên không trung
Sau đó, nghe thấy hai người hô lên một tiếng “Binh!”

Trong lòng Tần Thọ run lên, nghĩ thầm:

“Đây là chú ngữ sao?”

Tiếp theo chỉ thấy hai đạo quang bay trở lại, hai người một người rút tay vào trong tay áo, một người xoay tay lại sau thắt lưng
Tần Thọ vẻ mặt rối rắm, gãi gãi đầu nói:

-Đây là đang làm gì vậy
Rau Hẹ cũng nghiêng người lại nói:

-Ta không hiểu, vũ khí của cả hai người họ còn chưa có chạm vào nhau..
Trùng Bát nói:

-Có lẽ đây là cách mà các cường giả đấu pháp, vũ khí không cần phải chạm vào nhau, hóa mục vi thần kỳ
Vừa dứt lời, hai người lại động thủ, Văn Khúc Tinh khoát tay áo, trên tay có thêm một cái khiên
Lỗ đại sư lấy ra một lá cờ, trên mặt lá cờ có hai chữ rất lớn —— Vô Đức
Tần Thọ biết vũ khí của Lỗ đại sư đều có chữ Đức, trên pháp khí phòng ngự khắc chữ Vô Đức
Nói cách khác, lá cờ của hắn và tấm khiên của Văn Khúc Tinh đều là đồ phòng hộ
Hai vật này dừng lại một lần nữa giữa khoảng không, hai người đồng thời hét lớn một tiếng:

-Thủ
Sau đó hai người càng tức giận hơn khi nhìn thấy đồ vật trong tay đối phương, họ liền thu lại
Ngay sau đó, hai người lại lấy ra đồ vật gì đó giống nhau, của Văn Khúc Tinh là một quyển sách, mặt trên có chữ —— Khốn
Trong tay Lỗ đại sư nắm một lá cờ khác —— Vi
Hai người lại hét lớn một tiếng:

-Trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.