Tần Thọ lập tức câm miệng, chỉ còn Văn Khúc Tinh hừ hừ nói:
-Là ta thiết kế, ngươi ý kiến gì Tần Thọ cứng họng… ho khan một tiếng che đi sự ngại ngùng rồi đáp:
-Tiên sinh, người phải chán đến mức độ nào mới có thể làm cái trận pháp này vậy.. Văn Khúc Tinh trừng mắt nhìn Tần Thọ một cái rồi nói:
-Đem rượu ra Lỗ đại sư vừa nghe liền vội vã giấu con thỏ ra sau lưng, trừng mắt lại:
-Tên tú tài này, thường ngày ngươi thích cái mặt kia lắm mà, sao nào Hôm nay chỉ vì vài vò rượu thôi mà không cần mặt mũi à Văn Khúc Tinh phản đối, nói:
-Ngươi quỵt nợ ta một lần, bây giờ đến lượt ta, coi như là huề nhau, sao lại nói là không biết xấu hổ cơ chứ Ngươi để lại rượu Hay muốn lưu lại trong Học Hải gánh ba nghìn thi thư luân hồi Theo ta thấy, cái tên quê mùa như ngươi vẫn là nên ở lại đọc sách thì tốt hơn, đọc ba nghìn lượt, sau này có thể khôn ra tí Lỗ đại sư nheo nheo mắt, không hé nửa lời Văn Khúc Tinh cũng không nói gì nữa Giữa hai người như có lửa điện xoẹt qua Một người khoanh tay trước ngực, một người thì chắp tay sau lưng.. Hai người mải trừng mắt nhìn nhau nên không hề phát hiện, con thỏ kia đã không còn ở đó -Thêm ván nữa chứ Lỗ đại sư hỏi - Văn Khúc Tinh nói:
-Vừa rồi hòa nhau, ván này mới là đánh thật -Vậy là tiếp - Lỗ đại sư hỏi Văn Khúc Tinh gật đầu Nhưng mấy ván liền hai người đều ra giống nhau, nhất thời không thể phân thắng bại được Ở xa, Rau Hẹ ngáp một cái rồi nói:
-Hai lão già kia muốn đánh đến bao giờ Long Hòe ngáp một cái, moi quyển sách ra, đáp lại:
-Không biết, nhiều năm như vậy rồi, lần nào gặp nhau chả thế, bọn họ quá quen thuộc đối phương, muốn phân thắng bại cũng khó đấy Kỉ lục dài nhất ta từng gặp là ba ngày ba đêm mới phân thắng bại Lần này thì trông có vẻ không giống sẽ nhanh chóng kết thúc đâu Nói xong, Long Hòe im lặng mở sách ra đọc Tam đại ngốc ở bên cạnh cũng khò khò dựa vào đâu đó ngủ mất rồi, vừa ngủ còn vừa than:
-Chán cực.. Mộc Đầu lắp bắp nói:
-Thật thật.. không.. tốt.. Mộc Đầu còn chưa nói xong, những người khác đã đều quay người đi làm việc khác Mộc Đầu vẻ mặt tủi thân nói:
-Ta.. lần lần.. này, rất rất… nhanh.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] nhanh thôi Đợi.. đợi đợi ta nha Nhưng có mỗi mấy từ này mà hắn nói mất tận năm phút, nói xong thì tứ phía đã không còn bóng người nào Ngay cả nữ bá vương Lý Trinh Anh lúc nào cũng ngoan ngoãn cũng đã kéo kéo tay Rau Hẹ, hỏi:
-Rau Hẹ, con thỏ đâu rồi Rau Hẹ lắc đầu nói:
-Không biết, vừa rồi hắn chạy đến trước mặt Văn Khúc Tinh, cũng không biết làm cái gì nữa Trùng Bát cũng đi rồi.. Đúng lúc này trong cung của Văn Khúc Tinh truyền đến một âm thanh xa lạ:
-Con thỏ chết tiệt, thêm tí muối, vị nhạt quá đi mất thôi -Ngươi còn có thể phẩm nhạt sao - Tần Thọ kinh ngạc hỏi -Phí lời Tuy rằng ta không thể ăn, nhưng ta chính là Lò Bát Quái, lúc luyện đan làm gì có vị nào mà ta chưa được thấy qua chứ - Lò Bát Quái vô cùng đắc ý nói Tần Thọ ha hả đáp lại:
-Đến mồm còn không có, ngươi còn nói là phẩm Lò Bát Quái gào lên:
-Tuy rằng ta không có miệng, nhưng những thứ ngươi ăn lại không phải từ chỗ ta phọt ra à Tần Thọ:
-.. Thịch thịch thịch Choang Tiếng kêu thảm thiết của Lò Bát Quái phát ra.. Sau đó là tiếng con thỏ kêu lên:
-Cái bếp lò này không cần nữa, đập bán sắt vụn đi -Thỏ gia à, ta sai rồi.. Lò Bát Quái u u kêu tha Rau Hẹ, Lý Trinh Anh nghe vậy, lập tức chạy vào Văn Khúc Cung, chỉ thấy con thỏ đang trên bục, dịch bàn sang một bên, đặt lò luyện đan xuống Chỉ có điều, con thỏ vừa nằm trên cái lò luyện đan, vừa vung tay đập, sau đó còn tiện mồm cắn một miếng, tuy không cắn được miếng nào, nhưng cái vết răng sâu hoắm đã hằn lên đó Vừa nhìn là đã tê rần hết cả da đầu, trong lòng hét lớn:
-Cái hàm răng của con thỏ này làm bằng cái gì vậy Sao có thể cắn nổi cơ chứ Tần Thọ thu phục Lò Bát Quái xong, mặc nó cứ kêu la ầm ĩ, cứ thế bỏ thẳng vào Hắc Ma Thần Hạp Trùng Bát bên cạnh nói:
-Con thỏ, bên trong cái lò kia còn có một nồi thức ăn kìa Tần Thọ bĩu môi đáp:
-Ngươi ăn nổi à Trùng Bát cứng họng, nghĩ lại những lời cái bếp lò quái dị kia nói, thật sự là hắn ăn không nổi Ít nhất là bây giờ ăn không nổi.. Trùng Bát nói:
-Vậy làm thế nào Không có nồi rồi Tần Thọ nói:
-Nồi thì dễ thôi, chỉ có điều là sẽ khó tìm cái nồi tốt Có điều.. Đang nói giữa chừng thì Tần Thọ nhìn Trùng Bát Trùng Bát cũng mờ mịt nhìn lại mình, hỏi lại:
-Làm cái gì Tần Thọ nhếch miệng, Rau Hẹ sáng mắt lên, Lý Trinh Anh lập tức vỗ vỗ bả vai Trùng Bát nói:
-Chúng ta phát hiện cái một cái nồi ngon rồi Trùng Bát gãi đầu nói:
-Ý gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Này này này.. đừng động thủ Đó không phải là nồi Đừng Đừng Ui cha.. Trùng Bát giằng co một hồi, nhưng mấy người kia cùng nhau xuất thủ, cuối cùng Trùng Bát đành phải đầu hàng, đau khổ ngồi nhìn cái mai rùa yêu qúy của mình bị mang đi rửa sạch, sau đó bỏ gà vào hầm.. Trùng Bát ủy khuất nói:
-Các người hơi quá đáng rồi đấy Đó là vỏ của ta, không phải nồi Rau Hẹ khoát khoát tay nói:
-Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, cái mai rùa này của người nặng như thế, lại còn cứng, rất phù hợp để hầm đồ ăn Ngươi xem, Phượng Hoàng Hỏa Diễm của ta không phải cũng mang về để nhóm bếp nấu ăn sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lý Trinh Anh cũng gật đầu tán hưởng, đồng thời phối hợp Tần Thọ dùng một cái cây dài đảo đảo thứ trong nồi, sau đó nói:
-Không phải cái Hỏa Tiêm Thương của ta cũng mang ra đảo thức ăn, xào rau sao Trùng Bát không còn lời gì để nói nữa Đều nói các vị thần đều cần sĩ diện, hoặc những người có danh hiệu hoặc có chủng tộc, càng trọng sĩ diện Phượng Hoàng Hỏa Diễm của tộc Phượng Hoàng là Lửa Niết Bàn, có thể giết người, cũng có thể cứu người, được mệnh danh là hỏa chí tôn bởi vì Phượng Hoàng Hỏa Diễm là hỏa diễm độc nhất của tộc Phượng Hoàng, nên nó đã trở thành biểu tượng của tộc Phượng Hoàng Ngay cả trên tộc huy của tộc cũng có hoa văn hỏa diễm, bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Phượng Hoàng Hỏa trong tộc Phượng Hoàng Trên thực tế, Phượng Hoàng Hỏa là ở Phượng tộc, không ai dám phạm thượng, kẻ phạm thượng hoặc là bị đuổi ra khỏi tộc hoặc bị nhốt.. Nhưng lúc này, Phượng Hoàng hỏa lại đang được dùng để hầm gà.. Còn cây Hoả Tiêm Thương chính là binh khí của Na Tra Năm ấy Na Tra đã nhờ vào cây Hoả Tiêm Thương này mà một đường giết vào thành Triều Ca, dù cho đó là Na Tra, hay là cây Hoả Tiêm Thương, đều vô cùng có tiếng tăm Vậy mà không biết vì sao, một đời anh danh, giờ đây lại trở thành cái đũa xào cải.. So sánh hai điều này, Trùng Bát lại nghĩ về món đồ không tên tuổi của mình, vẫn còn có chút ít đắc chí..